Tất nhiên, chuyện vẫn kết thúc.
Kareem bước sảnh phụ của cung điện, nơi ánh sáng buổi chiều rơi xuống những bộ bàn ghế bày biện ngay ngắn. Ở đó, hai đang ung dung uống , dáng vẻ thư thả đến đáng ghét, như thể ngoài từng m.á.u, từng tiếng hét.
Họ ngẩng đầu lên khi thấy Kareem.
Ánh mắt lướt qua — từ mái tóc vàng sẫm, gương mặt tái nhợt, đến cánh tay vẫn còn quấn băng — cong lên thành một nụ mỉa mai.
“Ồ,” một kẻ cất giọng, nhàn nhạt nhưng đầy ác ý,
“ thực vật… sống ?”
Tiếng khe khẽ vang lên.
Không lớn. đủ để cào xé.
Kareem dừng bước.
Cậu thẳng tới bàn , động tác chậm rãi đến mức khiến họ tưởng rằng vẫn còn đang yếu ớt, vẫn còn là kẻ thể đem đùa cợt. Một bàn tay nắm lấy quai ấm — ấm, còn bốc nhè nhẹ.
Rồi hất thẳng.
Nước và lá văng tung tóe, dội thẳng mặt kẻ lên tiếng. Tiếng kêu thất thanh bật , ghế xê dịch mạnh, cốc rơi xuống sàn vỡ choang. Không khí trong sảnh đông cứng trong một nhịp choáng váng.
Kẻ còn bật dậy khỏi ghế, tiếng hét vỡ vì kinh hãi nhiều hơn là tức giận.
“Mày điên ?!”
Giọng cao v.út, lạc , khác với vẻ ung dung ban nãy. Hắn lùi một bước theo phản xạ, như thể lúc mới chợt nhận mặt còn là Kareem của nữa.
Kareem yên.
Khoé môi khẽ nhúc nhích, hẳn là — chỉ là một nét cong lạnh lẽo, méo mó đến mức khiến đối diện rợn .
“Phải ,” Kareem cất tiếng, giọng trầm và đều, mang theo chút d.a.o động nào.
“Tao điên .”
Cậu ngẩng mắt lên, thẳng kẻ đang lùi mặt .
“Điên là vì…”
một nhịp ngừng ngắn,
“tao g.i.ế.c mày.”
Cậu nhích lên một bước.
Chỉ một bước nhỏ thôi — lao tới, vung tay, thậm chí còn chậm rãi đến mức tưởng như do dự. với kẻ đối diện, chuyển động giống như tín hiệu cuối cùng.
Hắn đầu bỏ chạy.
Kareem bật .
Tiếng bật khỏi cổ họng khàn và vỡ, mang theo một thứ khoái trá méo mó mà chính cũng kịp che giấu. Vai rung lên nhẹ nhẹ, thở gấp gáp — đầu tiên lâu, cảm thấy ở , cảm thấy nỗi sợ hãi của kẻ khác rõ ràng đến thế.
tiếng khựng .
Đột ngột.
Kareem cúi đầu xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sacred-consort/chuong-3.html.]
Máu đang thấm từ lớp băng quấn quanh cánh tay. Không nhiều, nhưng đủ để nhuộm đỏ một góc vải — hậu quả của những cử động quá mạnh, của việc cơ thể kịp lành ép gồng lên. Cơn đau âm ỉ trỗi dậy, nhắc nhở về giới hạn mà vẫn thoát .
Khoé môi Kareem vẫn cong lên.
… chắc đó còn là nụ .
Sau đó, Kareem ở thêm một giây nào nữa.
Cậu hiểu rõ: nếu còn nán cung điện thêm một ngày — thậm chí chỉ một đêm — thì c.h.ế.t thể sẽ là . Không vì yếu, mà vì ở nơi , mạng sống của Kareem bao giờ giá trị.
Cậu về phòng.
Không mang theo sự vội vã ồn ào, cũng để dấu vết đáng chú ý. Kareem chỉ thu dọn những thứ thật sự cần thiết — vài bộ quần áo đơn giản, một ít tiền.
…
Cậu tìm đến một ngôi làng nhỏ xa trung tâm, ẩn giữa sa mạc và những dải cây cằn cỗi. Ở đó, Kareem sống nhờ một quen cũ — một mối quan hệ hiếm hoi gắn với quyền lực huyết thống, chỉ đơn giản là một chỗ để hỏi tại còn sống.
Ngôi làng yên tĩnh.
Ban ngày nắng, ban đêm gió. Không ánh soi mói, tiếng thì thầm lưng. Kareem ngủ một chiếc giường đơn giản, ăn những bữa ăn thô mộc, và đầu tiên lâu, co để phòng .
Cuộc sống trôi qua bình yên như thế — chậm rãi, lặng lẽ, gần như thật — cho đến một buổi sáng.
Tiếng vó ngựa và giày sắt phá tan sự yên tĩnh của ngôi làng.
Binh lính ập tới bất ngờ, áo giáp phản chiếu ánh nắng gắt, v.ũ k.h.í lăm lăm tay. Người dân hoảng hốt nép hai bên đường, những cánh cửa gỗ khép sầm , gió mang theo mùi cát và nỗi sợ lan nhanh như lửa bén khô.
“Theo lệnh hoàng gia!”
Giọng chỉ huy vang lên, lạnh lẽo và dứt khoát.
“Kareem ibn Rashid Al-Hamdan truy nã vì tội phản bội hoàng tộc!”
Tên xướng lên giữa quảng trường nhỏ, rơi xuống như một nhát c.h.é.m.
Kareem sững trong bóng râm căn nhà đất, tim đập chậm một nhịp kỳ lạ. Không bất ngờ. Không hoảng loạn. Chỉ là một cảm giác trống rỗng quen thuộc — như thể ngày sẽ đến, chỉ ngờ nó đến nhanh như .
Ánh mắt binh lính quét qua từng khuôn mặt. Một vài dân cúi đầu tránh ánh ; vài khác run rẩy vì sợ liên lụy. Người quen cũ của Kareem bước nửa bước dừng , môi mấp máy nhưng thốt nên lời.
Kareem mặt.
Cậu lưng, rời qua lối căn nhà, bước chân nhẹ và nhanh như một phản xạ rèn sẵn từ lâu. Không mang theo đồ đạc. Không ngoái đầu . Chỉ một ý nghĩ duy nhất thúc đẩy tiến lên: nếu ở , sẽ c.h.ế.t.
Cậu trốn ngay trong ngày hôm đó.
Băng qua những con đường đất hẹp, men theo các khe đá, Kareem rời khỏi ngôi làng khi trời tối. Cậu suốt đêm, tránh xa lửa trại, tránh xa ánh đèn, tránh xa dấu hiệu của con . Khi bình minh lên, ở xa — đủ xa để tiếng vó ngựa còn đuổi kịp.
Rồi vượt biên.
Từ khoảnh khắc đó, Kareem biến mất khỏi bản đồ.
Cậu sống chui lủi, ẩn trong những thị trấn ven biên, trong các lán trại tạm bợ, trong những nơi mà hỏi tên và cũng quan tâm đến quá khứ. Không thiết liên lạc. Không tin tức. Không ai để gọi, và cũng ai thể gọi .
Có những ngày Kareem ăn nhờ.
Có những đêm ngủ ngoài trời, co ro giữa cát lạnh và gió sa mạc.
Cậu sống như một con ch.ó hoang — lặng lẽ, cảnh giác, luôn sẵn sàng bỏ chạy. Không còn hoàng gia. Không còn huyết thống. Chỉ còn một thể mang vết thương cũ và một cái tên mà dám thốt .