Sacred Consort - Chương 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-29 01:00:03
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VOeVJoUJl

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nửa tháng trôi qua.

 

Cảm giác tê buốt ở cổ tay của Kareem cuối cùng cũng rút , để một sự lạnh lặng khó chịu — như thể khớp xương vẫn thuộc về . Những lớp băng tháo bỏ, chỉ còn vết bầm mờ và cảm giác yếu ớt mỗi khi siết tay quá c.h.ặ.t.

 

Kareem vẫn lớp huấn luyện.

 

Lớp sử dụng kiếm.

 

Sân tập rộng và trống trải, nền đá nhẵn lạnh chân. Cậu đối diện huấn luyện viên của — một đàn ông cao lớn, gương mặt luôn nghiêm khắc. Thế nhưng hôm nay, gì đó sai.

 

Ánh mắt của dám thẳng Kareem.

 

Ngay từ đầu buổi tập, Kareem nhận điều đó. Những cái liếc vội, bàn tay cầm kiếm run, thở gấp hơn bình thường. Trên gương mặt huấn luyện viên hiện rõ một thứ cảm xúc nên xuất hiện ở đây — sợ hãi.

 

“Tiếp tục,” Kareem ngắn gọn, nâng kiếm lên.

 

Hai lưỡi kiếm chạm , kim loại vang lên tiếng khô khốc quen thuộc. Cậu tập trung, từng động tác đều cẩn trọng — nhất là cánh tay mới hồi phục. Mỗi cú vung kiếm đều kéo theo cảm giác căng tức ở bắp tay, nhưng Kareem chậm .

 

Rồi đột ngột—

 

Xoẹt.

 

Một đường kiếm trượt sai hướng.

 

Cơn đau bùng lên dữ dội ở bắp tay Kareem, nóng rát và sắc bén. Cậu khựng theo bản năng, thở đứt quãng. Máu nhanh ch.óng thấm khỏi lớp vải, đỏ sẫm, nhỏ xuống nền đá thành những giọt rời rạc.

 

Huấn luyện viên c.h.ế.t trân.

 

Mặt tái mét, đôi mắt mở to đến mức gần như lồi . Kiếm tuột khỏi tay, rơi xuống nền đá với một tiếng vang chát chúa. Hắn lùi một bước, thêm một bước nữa, như thể chính cảnh tượng mắt là thứ gì đó vượt quá khả năng chịu đựng.

 

“Không— cố ý—”

 

Giọng run rẩy, vỡ vụn.

 

Rồi bỏ chạy.

 

Kareem một giữa sân tập.

 

Cơn đau từ bắp tay khiến nghiến răng mới giữ thăng bằng. Cánh tay mới hồi phục giờ đây run rẩy, m.á.u vẫn tiếp tục chảy, từng nhịp tim đập lên như x.é to.ạc l.ồ.ng n.g.ự.c.

 

Một tiếng hét ch.ói tai x.é to.ạc khí yên tĩnh của sân tập.

 

“Trời ơi—!”

 

Một hầu gần đó cuối cùng cũng hồn. Gương mặt tái mét khi thấy m.á.u thấm đẫm ống tay áo Kareem, vứt bỏ lễ nghi, lao tới chút do dự. Bàn tay run rẩy đỡ lấy , gần như hoảng loạn.

 

“Điện hạ—“

 

Kareem còn kịp phản ứng thì giữ c.h.ặ.t lấy cánh tay còn lành, thể nghiêng vì cơn đau kéo tới dồn dập. Vết thương ở bắp tay nóng rát, mỗi nhịp tim đập khiến m.á.u trào thêm, thấm ướt lớp vải.

 

“Gọi y tế! Mau gọi y tế!” hầu hét lớn, giọng vỡ vì sợ.

 

Hành lang dẫn tới phòng y tế kéo dài vô tận.

 

Máu nhỏ xuống nền đá, để những vệt đỏ rời rạc phía . Người hầu liên tục gì đó, giọng run rẩy, như để giữ Kareem tỉnh táo, nhưng rõ. Tai ù , chỉ còn nhịp tim đập mạnh và cảm giác lạnh dần lan từ vết thương.

 

Cảm giác lạnh lẽo bắt đầu lan từ vết thương, bò dọc theo cánh tay, thấm sâu tận xương.

 

Trong khoảnh khắc đó, Kareem cứ ngỡ c.h.ế.t.

 

Không cái c.h.ế.t đột ngột, mà là thứ c.h.ế.t chậm rãi và tàn nhẫn — nơi cơn đau chỉ đến từ thể xác rạch nát, mà còn từ tâm hồn nghiền nát đến mức còn hình dạng.

 

Thật , trong khoảnh khắc ý thức dần tan rã , Kareem ước c.h.ế.t .

 

Nếu cứ tiếp tục mở mắt mỗi ngày trong hoàng gia — tiếp tục chịu đựng, tiếp tục bóp nghẹt, tiếp tục tồn tại như một sai lầm — thì thà kết thúc tất cả ngay lúc đó còn hơn. Trong cơn mê man, ý nghĩ hiện lên rõ ràng, bình thản. Không vùng vẫy. Không tiếc nuối.

 

Chỉ là buông bỏ.

 

Kareem c.h.ế.t.

 

Như thể ngay cả cái c.h.ế.t cũng từ chối vì thương xót, mà vì phận còn giữ cho một điều gì đó khác. Một con đường lộ diện, một vai trò gọi tên, một món nợ mà vẫn trả xong.

 

Sau một lúc lâu, chậm rãi chống tay còn lành xuống mép giường. Chỉ một cử động nhỏ thôi cũng đủ khiến cơn đau từ cánh tay thương bùng lên, dữ dội và rã rời, như thể từng thớ cơ vẫn còn đang từ bên trong. Cậu nghiến răng, hít sâu, buộc cơ thể lời .

 

Kareem dậy.

 

Không để chứng minh điều gì, cũng vì can đảm. Cậu chỉ còn tồn tại. Muốn cảm nhận thứ gì đó mùi t.h.u.ố.c, băng gạc, trần nhà lạnh lẽo.

 

Cánh cửa mở chậm.

 

Ánh nắng tràn hành lang, ch.ói đến mức Kareem nheo mắt . Cậu bước ngoài, từng bước một, dáng vững, cánh tay thương treo bất động sát bên . Cơn đau theo từng nhịp chân lan rộng, dội thẳng lên óc, nhưng .

 

Ngoài , khu vườn vẫn đang sống.

 

Hoa nở rải rác ánh mặt trời, màu sắc dịu dàng đến tàn nhẫn. Gió khẽ lay, mang theo mùi cỏ non và đất ẩm. Một con chim đậu thành lan can, nghiêng đầu hót lên vài tiếng ngắn ngủi, vô tư như thể thế giới từng đau đớn.

 

Kareem đó, l.ồ.ng n.g.ự.c phập phồng, mồ hôi lạnh rịn nơi thái dương.

 

Cậu nhắm mắt .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sacred-consort/chuong-2.html.]

 

Và đúng lúc , một giọng lọt tai .

 

Không lớn.

Không gắt.

rõ ràng đến mức thể nhầm lẫn.

 

“Tao mày khiến nó trở thành khuyết tật cơ mà…”

 

“Tại tao vẫn thấy nó còn lành lặn?”

 

Cậu bất động, ánh nắng vẫn rơi da, gió vẫn thổi qua khu vườn, nhưng tất cả như đẩy xa.

 

“Tao mày c.h.ặ.t đứt tay nó cơ mà.”

 

Một nhịp im lặng ngắn.

 

“Tại khi tao phòng, tay nó vẫn còn nguyên vẹn?”

 

Kareem yên lâu.

 

Cậu đang nghĩ gì — đúng hơn là còn nghĩ gì nữa. Những lời treo lơ lửng trong đầu, gây đau ngay lập tức, chỉ để một trống lạnh lẽo. Như thể cảm xúc rút cạn, chỉ còn cơ thể tự động tiếp tục.

 

Rồi bước .

 

Không mục đích rõ ràng. Không phương hướng. Chỉ là đôi chân tự dẫn rời khỏi khu vườn, băng qua hành lang, qua những cánh cửa quen thuộc. Cho đến khi Kareem nhận đang sân tập kiếm.

 

Nơi vắng lặng.

 

Không tiếng kim loại va chạm, huấn luyện viên, chỉ còn mùi sắt cũ và nền đá lạnh. Kareem bước , ánh mắt lướt qua dãy giá v.ũ k.h.í. Cậu dừng một thanh kiếm ở góc khuất — lưỡi kiếm xỉn màu, cán sờn mòn, trông như lãng quên từ lâu.

 

Cậu chọn nó.

 

Không vì sắc bén.

Mà vì nó cũ kỹ, giống như chính lúc .

 

Kareem nắm lấy chuôi kiếm bằng tay còn lành. Cánh tay thương treo bất động bên , đau âm ỉ theo từng nhịp thở. Cậu nhấc kiếm lên, trọng lượng kéo cơ thể nghiêng một chút, nhưng Kareem buông.

 

Rồi bước tiếp.

 

Ra khỏi sân tập.

Đi theo hướng giọng vang lên ban nãy.

 

Mỗi bước đều nặng nề, thở gấp gáp, sức lực cạn dần. Kiếm kéo lê sát mặt đất, phát tiếng cọ khô khốc. Kareem tăng tốc, cũng dừng — chỉ , như thể nếu dừng thì sẽ tan rã ngay tại chỗ.

 

Cậu hùng hổ rẽ góc khuất.

 

Mọi thứ xảy nhanh đến mức ngay cả Kareem cũng kịp nhận bước xa đến . Chỉ rằng ngay khoảnh khắc xuất hiện, một bàn tay chộp lấy tóc đối phương từ phía , giật mạnh.

 

“—A! A—!”

 

Tiếng kêu oai oái vang lên, hoảng loạn và t.h.ả.m hại.

 

Kareem rõ gương mặt khi ép ngẩng đầu lên

 

Anh ba của .

 

Gương mặt quen thuộc, giọng quen thuộc. Kẻ còn về việc c.h.ặ.t đứt tay như thể đang bàn một chuyện vụn vặt.

 

Không xa đó, huấn luyện viên kiếm c.h.ế.t trân, mặt tái mét. Hắn dám tiến lên, cũng dám lên tiếng — chỉ , ánh mắt run rẩy như thể chính mới là kẻ sắp trừng phạt.

 

Kareem giương thẳng mũi kiếm lên, đầu lưỡi thép lạnh lẽo chạm sát mặt đối phương.

 

“Để tao dạy mày,” giọng trầm xuống, khàn đặc vì đau và giận, “cách tạo một đứa tàn tật nhé?”

 

Thanh kiếm dịch chuyển, áp sát hơn.

 

Anh ba của hoảng loạn đến mức còn giữ nổi tư thế. Hắn gào lên, giọng vỡ nát, nước mắt nước mũi trào kiểm soát.

 

“Tha cho —! Tha cho —! Anh xin —! Anh sai —!”

 

Những lời cầu xin tuôn dồn dập, hỗn loạn, hèn hạ đến mức khiến Kareem thấy buồn nôn. Không còn quyền lực. Không còn cao ngạo. Chỉ còn một kẻ sợ c.h.ế.t đang bám víu từng thở.

 

Kareem lâu.

 

Rồi hạ kiếm xuống.

 

Một nhịp.

 

Chỉ một nhịp.

 

Thanh kiếm rơi khỏi tay — mà rơi xuống phận của kẻ mặt.

 

Tiếng thét x.é to.ạc góc khuất.

 

Khi Kareem lùi , mũi kiếm dính m.á.u, và bàn tay đối phương… còn nguyên vẹn nữa. Ba ngón tay nền đá lạnh, cái giá quá rõ ràng cho những lời .

 

Kareem buông kiếm xuống đất. Âm thanh kim loại chạm đá vang lên khô khốc, chấm dứt tất cả. Cậu lưng , thêm lấy một .

 

 

Loading...