Sacred Consort - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-12-29 01:00:02
Lượt xem: 5
là Kareem ibn Rashid Al-Hamdan — một sai lầm mà hoàng gia Ả Rập bao giờ thừa nhận.
Mẹ là châu Âu, và thứ bà để cho rõ ràng nhất là mái tóc vàng nhạt . Không màu vàng quá sáng, nhưng đủ để khiến trở nên lạc lõng giữa những em mang làn da sạm nắng và mái tóc đen như đêm sa mạc.
Về huyết thống, thiếu một giọt m.á.u nào để chứng minh thuộc về nơi . mang họ Al-Hamdan, mang dòng m.á.u của hoàng gia, mang cả nghĩa vụ lẫn danh phận. ngoại hình của luôn khiến tất cả phủ nhận điều đó. Làn da trắng hơn mức chấp nhận , màu tóc thuộc về họ — từng chi tiết đều biến thành một kẻ khác biệt.
là đứa em út. Và cũng là đứa ghét bỏ nhiều nhất. Sự tồn tại của nhắc họ nhớ đến một câu chuyện mà cha bao giờ nhắc tới — mối quan hệ ông cho là nên xảy . Ông ở bên , từng thật sự hiện diện trong cuộc đời , như thể chỉ cần ngơ thì sẽ tự biến mất.
thì .
Trong suốt những năm tháng lớn lên, vẫn nuôi dưỡng trong hoàng gia Ả Rập như một đứa con hợp pháp. Không ưu ái như những em khác, nhưng ít nhất, họ bỏ rơi . nơi để ở, dạy dỗ, thứ cần thiết để tồn tại. Sự t.ử tế tồn tại — dù luôn ranh giới.
Chỉ là, càng lớn, càng hiểu rõ hơn thứ mà họ giấu vẻ ngoài đúng mực đó. Ánh mắt lâu hơn mức cần thiết. Những câu ngập ngừng. Những im lặng khi bước phòng. Sự ganh ghét ồn ào, nhưng dai dẳng, như cát len từng kẽ tay.
Vì thế, khi đến tuổi đại học, chọn rời khỏi hoàng gia Ả Rập. Ra nước ngoài học tập và sống. Không trốn chạy, mà là tìm một nơi cần giải thích vì tồn tại.
Ở đó, với mái tóc vàng sẫm và làn da trắng, còn là kẻ khác biệt. Giữa họ, giống họ. hòa đám đông một cách tự nhiên đến mức chính cũng bất ngờ. Lần đầu tiên, cảm giác thuộc về một nơi nào đó — vì huyết thống, mà vì ai đặt câu hỏi về ngoại hình của .
giống châu Âu nhiều hơn những gì hoàng gia Ả Rập thể chấp nhận. Và chính điều đó khiến phân biệt, ngay từ đầu.
ai thể trốn mãi khỏi nơi mang tên quê hương. Dù sống bao lâu ở nước ngoài, học cách hòa đám đông dễ dàng đến thế nào, thì đến một ngày, tấm vé khứ hồi vẫn bàn như một lời nhắc nhở lạnh lùng: trở về.
Bây giờ tròn một tuần kể từ ngày đặt chân lên mảnh đất .
vẫn là Kareem ibn Rashid Al-Hamdan.
Vẫn mang danh phận của họ, vẫn chảy cùng một dòng m.á.u… chỉ là, trong mắt họ, luôn là thứ gì đó lạc tông — một chỗ trống khó chịu mà chẳng ai gọi tên.
…
Cậu bước sảnh thì những suy nghĩ cuối cùng cũng lặng xuống, nhường chỗ cho thực tại quen thuộc của hoàng gia. Không gian mở rộng mắt, trần cao, cột đá thẳng tắp, ánh sáng tràn xuống lạnh lẽo và vô cảm. Cậu giữ nguyên nhịp bước, dáng vẻ điềm tĩnh như thể chẳng gì thể chạm tới .
Cho đến khi những âm thanh khe khẽ lọt tai.
Những tiếng thì thầm đủ lớn để gọi là một cuộc trò chuyện, nhưng cũng chẳng đủ nhỏ để xem là vô tình. Chúng vỡ từng mảnh, len lỏi giữa rộng lớn của sảnh đường. Cậu đầu, nhưng ánh mắt khẽ tối .
“…Khemet-Ra Ankhur…”
“… sẽ lên ngôi Pharaoh…”
Tên đó khiến bước chân chậm trong một khoảnh khắc ngắn.
Những em của tụm ở một góc sảnh, giọng hạ thấp, nhưng sự kích động thì hề che giấu. Họ bàn tán về vị Thái t.ử Ai Cập — kẻ cho là mang vai cả một triều đại sắp kế thừa. Và cả câu chuyện mà ai cũng thì thầm nhắc tới, nhưng ai dám to.
Rằng Khemet-Ra Ankhur chính là kẻ gián tiếp hại c.h.ế.t hôn thê hợp pháp của . Một phụ nữ Ai Cập mang dòng dõi thần thánh, cận với Pharaoh, định sẵn để trở thành Hoàng hậu tương lai.
Những lời đồn đoán trôi nổi trong sảnh như một thứ độc khí vô hình. Có kẻ tin, kẻ hoài nghi, nhưng tất cả đều mang chung một giọng điệu, sợ hãi, háo hức. Một bi kịch đủ lớn để trở thành đề tài bàn tán, một cái tên đủ quyền lực để ai dám công khai kết tội.
Cậu thể ngăn cảm giác rùng lan dọc sống lưng.
Những lời thì thầm chỉ là chuyện cung đình một bi kịch chính trị xa xôi. Chúng mang theo thứ gì đó u ám hơn — một cảm giác lạnh lẽo khó gọi tên. Kareem từng qua về Khemet-Ra Ankhur. Không qua những buổi ngoại giao chính thức, mà là những mẩu tin vụn vặt, những lời đồn nhỏ đến mức gần như tồn tại.
Rằng mang trong một “căn bệnh”.
Không thứ bệnh thể đo bằng máy móc chữa bằng t.h.u.ố.c, mà là một vết lệch lạc sâu trong đầu óc: cách nghĩ, cách cảm, cách con … tất cả đều khác thường.
Kareem từng .
bao giờ thật sự tin.
Cho đến lúc .
Kareem ở thêm nữa.
Cậu rời khỏi sảnh đường, để lưng những tiếng thì thầm kịp tan biến. Bước chân vang lên đều đặn nền đá, nhưng nhịp tim thì còn giữ sự bình thản ban đầu.
Kareem từng gặp .
Chỉ một duy nhất — trong một buổi họp chính trị cấp cao, nơi xuất hiện với tư cách cùng Eden. Khi , chỉ là bên lề, lặng lẽ quan sát, vai trò phát biểu, cũng mong đợi sẽ để ấn tượng gì.
nếu hỏi điều gì hằn sâu nhất trong tâm trí Kareem từ buổi họp đó, thì là nội dung thảo luận, cũng chẳng những lời lẽ ngoại giao trau chuốt kỹ lưỡng.
Mà là .
Khemet-Ra Ankhur đó, im lặng từ đầu đến cuối. Thế nhưng, sự hiện diện của áp đảo đến mức khó thở. Một thứ aura lạnh lẽo, nặng nề, tỏa một cách tự nhiên.
Ánh mắt lơ đãng, như thể đang lắng … nhưng đồng thời cũng như chẳng hề quan tâm. Biểu hiện khiến Kareem một cảm giác kỳ lạ: giống như đang buộc một bản nhạc nhạt nhẽo, vô nghĩa.
Thật từng thật sự tin rằng bệnh.
Ít nhất là theo cái cách mà những lời đồn cố vẽ . Trong ký ức của Kareem, Khemet-Ra Ankhur giống một kẻ méo mó lệch lạc. Trái , mang một cốt cách quá chỉnh, chỉnh đến mức phi nhân tính. Như một vị thần còn sống, khoác lên hình hài con chỉ vì buộc thế.
Nếu tin, chỉ cần gặp một .
Nước da sẫm màu, mịn và lạnh ánh sáng, mang sắc độ của nắng sa mạc mài giũa qua thời gian. Đó là làn da của kẻ lao động, mà là thứ màu sắc thuộc về huyết thống.
Chính sự tàn bạo ẩn trong ánh mắt của khiến Kareem, ít , dừng để suy nghĩ.
…
Cánh cửa đá khép lưng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sacred-consort/chuong-1.html.]
Âm thanh trầm đục vang lên trong hành lang vắng, như một dấu chấm hết cho những suy nghĩ .
“Đứng .”
Giọng vang lên phía , lớn, nhưng mang theo quyền lệnh tuyệt đối.
Kareem dừng bước.
Một lực mạnh bất ngờ giáng xuống lưng .
Kareem loạng choạng về phía , gót giày trượt nền đá trơn lạnh, l.ồ.ng n.g.ự.c đập mạnh khí trong một nhịp nghẹn thở. Chưa kịp vững, một bàn tay túm lấy cổ áo từ phía , giật ngược chút do dự.
“Đứng cho t.ử tế.”
Một bàn tay bất ngờ chộp lấy cổ tay Kareem từ phía .
Không hề báo .
Cú siết đến nhanh và chính xác, các ngón tay ép c.h.ặ.t lấy khớp xương mảnh mai, bẻ ngoặt sang một hướng phi tự nhiên. Một cơn đau sắc lẹm x.é to.ạc thần kinh, lan thẳng từ cổ tay lên tận cánh tay, khiến Kareem kịp kìm một tiếng hít thở gấp.
“—!”
Lưng ép mạnh tường đá lạnh buốt. Cổ tay vẫn giữ c.h.ặ.t, lực bẻ hề giảm, như thể chỉ cần cử động thêm một chút thôi, khớp xương sẽ thật sự vỡ .
“Nhớ cho kỹ,” giọng trầm thấp vang lên phía , sát đến mức thở phả vành tai , “mày là ai trong cái hoàng gia .”
Tiếng bật — to, nhưng đầy khoái trá.
Rồi một bàn tay khác nắm lấy cổ tay còn của Kareem.
Lần , cơn đau đến chậm hơn… và sâu hơn. Lực bẻ siết dần, cố ý kéo dài, như một hình phạt cân nhắc kỹ lưỡng. Kareem nghiến c.h.ặ.t răng, cơ thể căng cứng, mồ hôi lạnh rịn trán, từng nhịp tim dội lên tai như sắp vỡ.
“Cái giá,” một giọng khác cất lên, mang theo ý tàn nhẫn, “cho việc lén.”
Họ với .
Như thể đây là thể của một con , mà chỉ là thứ thể tùy tiện bẻ cong để mua vui và răn đe. Khi cuối cùng họ buông tay , Kareem gần như dựa cả tường mới vững. Hai cánh tay run rẩy, đau đớn tê dại, còn cảm giác rõ ràng.
Họ rời ngay đó.
Cơn đau ập tới muộn hơn tưởng.
Khi những bước chân khuất hẳn, Kareem mới chậm rãi trượt lưng xuống bức tường đá lạnh. Hai cánh tay run rẩy, cổ tay sưng nóng, mỗi nhịp thở đều kéo theo một cơn nhói buốt như kim châm thẳng xương.
Cậu c.ắ.n c.h.ặ.t răng.
Hàm siết đến mức quai hàm đau âm ỉ.
Không .
Ở đây, nước mắt chỉ là một thứ yếu đuối để khác nghiền nát thêm nữa. Kareem ngẩng đầu, ép bản hít sâu, cố nuốt cơn nghẹn đang trào lên cổ họng. cơ thể phản bội .
Một giọt nước mắt rơi xuống.
Rồi thêm một giọt nữa.
Chúng trượt nhanh qua gò má, rơi xuống nền đá lạnh, biến mất ngay lập tức — như thể từng tồn tại. Kareem nhắm mắt trong một nhịp ngắn, để mặc cơn đau xé nát thần kinh, thẳng dậy.
…
Cả hai cổ tay đều băng bó.
Lớp băng trắng quấn c.h.ặ.t, dày đến mức gần như cố định khớp xương, mỗi cử động nhỏ đều kéo theo cảm giác đau âm ỉ lan lên tận cánh tay.
Những ngày đó trôi qua nặng nề như một hình phạt kéo dài vô hạn. Kareem gần như ăn uống . Thìa chạm môi cũng run rẩy, cốc nước trở nên quá nặng để nâng lên. Người hầu cạnh hỏi han, chỉ lặng lẽ — ánh mắt pha lẫn thương hại và né tránh, như thể sợ vạ lây nếu tỏ quan tâm.
Có những lúc, Kareem hận đến mức hai bàn tay run rẩy bóp cổ từng kẻ một.
Ý nghĩ đến rõ ràng, cụ thể — cổ họng siết c.h.ặ.t, thở cắt đứt, tiếng c.h.ế.t nghẹn trong cổ. tất cả chỉ dừng trong đầu. Thực tại thì khác: Kareem thẳng lưng ghế, hai cổ tay quấn băng đặt sát bên , cố giữ lấy chiếc thìa như thể đó là một vật xa lạ.
Tay run.
Không kiểm soát .
Mỗi đưa thìa lên môi đều dừng giữa chừng, hít một thật sâu, mới dám tiếp tục. Cơm canh nguội dần, nhưng Kareem còn cảm nhận mùi vị.
Những đối diện gì.
Họ chỉ .
Những tiếng khe khẽ vang lên bàn tay che miệng, những ánh mắt lướt qua lớp băng trắng nhanh ch.óng , như thể thưởng thức xong một trò tiêu khiển kín đáo.
Tại nghĩ đến một ngày nào đó sẽ siết cổ từng đứa một nhỉ?
Chỉ cần tưởng tượng thôi — những bàn tay run rẩy cuối cùng cũng thể khép quanh cổ họng của kẻ khác, cảm nhận nhịp thở bóp nghẹt, tiếng thì thầm c.h.ế.t dần trong cổ — là đủ khiến l.ồ.ng n.g.ự.c nóng lên một cách kỳ lạ.
Kareem bao giờ nghĩ là tàn nhẫn.
trong khoảnh khắc đó, ý nghĩ về việc họ sợ hãi, cầu xin, nếm thử cảm giác bất lực mà đang chịu… khiến sướng rơn đến đáng sợ.