Sắc Đẹp Ma Quỷ - 58
Cập nhật lúc: 2024-07-15 19:24:46
Lượt xem: 10
“Đi chứ, không đi thì c.h.ế.t ở đây thật à.”
“Tưởng cô muốn c.h.ế.t ở đây còn hơn ra ngoài kia mà không lành lặn chứ?”
Tất nhiên là Lệ Hằng đã liếc An một cái rồi đáp với vẻ hết sức dỗi hờn. Thậm chí An còn không biết kia có phải là Lệ Hằng hay không nữa, rõ ràng lúc ở bên ngoài Lệ Hằng thật sự là một con người vô cùng khó gần. Tại sao từ gặp cô ở đây thì đều là bộ dạng này chứ, là do bọn họ đã tác động để cô không bị An g.i.ế.c luôn ở trong này hay vốn bản chất của cô là thế, chẳng qua khi bị xã hội hà h.i.ế.p ruồng rẫy cho nên cô đã trở thành bộ dạng như thế, tạo một vỏ bọc để tự bảo vệ bản thân giữa thế giới tàn khốc này?
“Nhìn gì chứ, chẳng qua khi ở bên cạnh cô tôi lại có cảm giác an toàn mới ác!”
Có vẻ như Lệ Hằng cũng biết được ý nghĩ của An nên đã trả lời như thế. Cũng không biết nên nói mối liên kết của hai người họ là gì nữa.
“Theo sát tôi!”
An vừa nói vừa quan sát xung quanh, sau đó quyết định một hướng để đi. Thật ra cô cũng chỉ đi đại chứ ở trong cái nơi quái quỷ này thì tìm phương hướng kiểu gì chứ. Vừa rồi cô đã nói hết bí mật của tổ chức ma quỷ kia cho nên bây giờ cũng xem như đã đắc tội bọn họ, đoán chừng ngay chính bản thân cô cũng khó lòng ra ngoài nguyên vẹn chứ đừng nói tới Lệ Hằng.
Nhưng mà không nói không được, bởi vì không nói bây giờ chỉ sợ ra ngoài sẽ không thể nói được nữa, không còn cơ hội. Cô cũng không dám chắc khi Lệ Hằng ra ngoiaf sẽ trở thành cái dạng gì, chỉ mong khi đó còn chút kí ức về chuyện này sẽ khiến cô đỡ hơn một chút, không hoàn toàn mất hết lí trí.
Lệ Hằng không phải là theo sát An, mà là nắm tay An luôn rồi. Điều này khiến cho An đang mơ hồ lại cảm thấy bản thân có trách nhiệm hơn một chút, dù sao sau lưng cô còn có một mạng người, như vậy cũng khiến cô tỉnh táo hơn. Hai bọn họ đi được một lúc, khó mà nói được cảnh vật xung quanh như thế nào, kiểu như là nó méo mó như trong một cái võng, khi chân chúng ta bước tới đâu thì “mặt đất” mới bằng phẳng ra, vì vậy không có phía trước.
“Tanh quá đi mất! Liệu phía trước có m.á.u me gì không nhỉ?”
Lệ Hằng vừa đi vừa bịt mũi, cái mùi tanh tưởi này rất là quen thuộc, không phải là m.á.u người mới lạ ấy. Nhưng mà An lại kiên quyết lắc đầu, điều này đã làm cho Lệ Hằng cảm thấy có chút hy vọng, tưởng rằng bản thân đôi khi cũng sẽ bị nhầm lẫn. Ấy vậy mà An lại nỡ lòng nào dập tắt ngọn lửa vui mừng trong lòng người ta, cô nói: “Chỉ sợ còn hơn như vậy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sac-dep-ma-quy/58.html.]
Lệ Hằng triệt để câm nín!
Hai người đã trở nên dè dặt hơn, nhất trí là một người quan sát dưới chân còn một người quan sát phía trước. Lệ Hằng cũng chỉ biết chọn cách tin tưởng đối phương, ngay khi được giao nhiệm vụ thì cô đã cắm mặt xuống đất nhìn như thể muốn chọc thủng nó luôn vậy. Đi được mấy bước nữa thì Lệ Hằng bỗng kêu lên: “Dưới đất có thứ gì đó!”
Câu nói này đích thị là đi cùng với vẻ mặt “cô có đi đúng đường không đó”. An không hơi sức đâu quan tâm, cô vội vã bảo Lệ Hằng quan sát xung quanh phía trên đề phòng bị đánh úp bất ngờ rồi dứt khoát ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát.
“Sao rồi?”
Thấy An “quan sát” hơi lâu nên Lệ Hằng sốt ruột hỏi. An vẫn đang tần ngần, chợt cô nói: “Này, xem đi, nơi này hình như có vết nứt.”
Nghe như thế Lệ Hằng lập tức vui vẻ ngồi xuống rồi nói: “Có khi nào đây là lối ra không?”
An cau mày nhìn cái khe nứt có chút kì quặc, không giống khe nứt bình thường mà giống như con mắt sắp mở ra hơn. Mặc dù cái giả thuyết này có phần hơi kinh dị, nhưng mà ở cái nơi này thì có chuyện gì không thể xảy ra đâu chứ.
“Khoan đã, tôi thấy…”
An còn chưa nói xong thì đột nhiên cái khe nứt kia đã mở rộng ra. Và Lệ Hằng đã chân nhanh hơn não hét lên “Chúng ta ra ngoài thôi” rồi nhảy ù vào cái khe ấy.
“Ơ…”
An đứng trời tròng luôn tại chỗ, cánh tay còn vươn ra bắt lấy Lệ Hằng nhưng không kịp. Vì vậy chỉ đành há hốc miệng nhìn Lệ Hằng nhảy vào cái con mắt đã mở trừng trừng kia.