Sắc Đẹp Ma Quỷ - 48
Cập nhật lúc: 2024-07-15 17:48:29
Lượt xem: 9
“Cô đang kể chuyện kinh dị đấy à?”
Lệ Hằng vẫn cố, An thấy vậy cũng không nhiệt tình nữa mà chỉ nói: “Được thôi! Nếu như cô như vậy thì tôi chỉ có thể làm người tốt lần cuối là đưa xác cô về cho cha mẹ cô và kể những gì mà cô đã làm cho hai người họ nghe thôi.”
Lệ Hằng biết chắc bản thân không thể chày cối mãi, cô đành vuốt mặt trấn tĩnh rồi nói: “Cô thật ra là ai, vì sao cô lại trở thành như thế. Vì sao trên ứng dụng đó lại không chụp được gì, khuôn mặt của cô đâu?”
“Nơi này không tiện nói. Chúng ta đã bị bọn chúng thao túng đưa vào một không gian nào đó mà cái ứng dụng kia tạo ra. Mọi hành động, lời nói của chúng ta bây giờ đều đang bị giám sát.”
An đi tới một chút, cô ghé vào tai Lệ Hằng nói nhỏ. Lệ Hằng vừa nghe xong thì thất thần, tuyệt vọng ngồi thụp xuống. Cô vốn dĩ vẫn còn vọng tưởng, ôm theo một chút tia hy vọng rằng bản thân xinh đẹp này là thật, không phải xinh đẹp dựa vào sinh mệnh của người khác thật tốt biết bao nhiêu. Thế nhưng An lại xuất hiện và nói với cô một sự thật tàn nhẫn như thế.
“Không còn nhiều thời gian đâu…”
Vốn dĩ An định nói với Lệ Hằng rằng không còn nhiều thời gian để tuyệt vọng chán nản đâu nhưng sau đó cô lại trân trối nhìn về phía sau lưng Lệ Hằng. Ánh mắt An hiện rõ sự nguy hiểm, cô bỏ dở câu nói, sau đó khẩn trương hét lớn: “Chạy mau!”
Nói là làm, lề mề như mấy cô nữ chính trong phim tình cảm thì chỉ có nước bị úp sọt. An vừa hét lên xong thì đã lập tức cúi xuống kéo tay Lệ Hằng chạy như bay. Lệ Hằng vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng bị An kéo như vậy mà không khẩn trương chạy theo chắc là sẽ bị An kéo sứt cái tay mất.
Cũng không đây là đâu, địch là ai mà trên đường mình đi là mặt đất bình thường hay là thứ gì, hai người vẫn cứ là nắm chặt lấy tay nhau mà cắm đầu cắm cổ chạy. Nhưng mà cảm giác chạy như thể chuột hamter chạy trên cái bánh xe quay, chạy mãi cũng chẳng đi được tới đâu là đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sac-dep-ma-quy/48.html.]
“Chúng ta chạy thoát chưa vậy?”
Lệ Hằng thở hồng hộc hỏi, An lắc đầu trả lời: “Chưa đâu, phải tiếp tục chạy thôi!”
Lệ Hằng vốn thể chất không tốt như An, đừng nhìn An xanh xao ốm yếu như vậy mà khinh, sức của cô dẻo dai lắm, nếu không cũng không thể làm cảnh sát. Nhìn An dù chạy qua bao lâu mà vẫn cứ như bình thường mà bản thân thì thở cứ như cái dạng gì thì Lệ Hằng không khỏi bất mãn nói: “Nè, không phải là cô rành chỗ này lắm sao. Sao mà chạy thục cả mạng vẫn chưa thoát vậy?”
“Cô ngáo à? Tôi nhịn cô nãy giờ rồi nhé. Tôi đã đích thân vào đây cứu cô đã là may mắn cho cô rồi. Vậy mà cô chẳng những không biết cảm ơn tôi mà cứ này kia là làm sao?”
Đến An mà cũng phát cáu, thật ra cũng không phải An chạy không mệt, chẳng qua sự mệt của cô không giống Lệ Hằng mà thôi. Lệ Hằng cũng không biết hối lỗi mà nói tiếp: “Chẳng phải cô từng vào đây rồi ư. Không phải cô nói trước kia cũng có rất nhiều người…”
“Tôi làm gì đã đi cứu ai đâu. Nếu như tôi đi cứu thì nhất định họ sẽ không chết, chỉ có điều bọn họ có quan hệ gì với tôi đâu mà tôi phải cứu chứ.”
Lệ Hằng ù ù cạc cạc, tóm lại bây giờ thứ cần nhất vẫn là sức để thở, không có dư để lo chuyện khác. Chỉ có điều chạy mãi mà Lệ Hằng vẫn chẳng cảm nhận được nguy hiểm gì đang đuổi theo nên cũng thắc mắc hỏi: “Nè, chúng ta đang chạy trốn thứ gì thế. Rốt cuộc thì cô nhìn thấy thứ gì vậy?”
“Cô muốn biết thì nhìn lại đi!”
Nếu như mà An làm nam chính phim tình cảm thì chắc chắn cô sẽ là nam chính bị nguyền rủa nhiều nhất vì tội cà chớn. Nói cứ như thật, cũng chẳng thèm cảnh báo nguy hiểm làm cho Lệ Hằng cứ thế mà ngoái đầu nhìn lại và…sau khi nhìn thấy thứ đang đuổi theo bọn họ thì chân cô hình như đứng không vững nữa chứ đừng nói tới việc chạy.