Sắc Đẹp Ma Quỷ - 38
Cập nhật lúc: 2024-07-15 12:00:11
Lượt xem: 23
“Thật không ngờ khi mặt chúng ta bị lột da lại có hình dáng như vậy!”
“Đúng vậy. Tôi cứ nghĩ…”
Mặc cho cư dân xung quanh luyên thuyên, An vẫn không quan tâm mà tập trung làm việc của mình. Cô không tin Lệ Hằng thông minh lại có thể mang một cái đầu người về đặt trước cửa nhà mình cho cảnh sát tới bắt, cô chỉ không hiểu là ai đã vu oan giá họa cho Lệ Hằng mà thôi. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì việc khám xét và điều tra là không thể bỏ qua. Cô chỉ muốn xem thử xem sau khi Lệ Hằng bị nhốt vào trại giam không thể cựa quậy thì thế lực nào sẽ tìm đến trước. Là thế lực phe Lệ Hằng đến cứu hay là phe địch đến để tấn công.
Ngay khi An vừa kéo tới những sợi tóc cuối cùng ra khỏi mặt nạn nhân thì bỗng nhiên tay cô bị sợi tóc kéo khựng lại. Vén qua một chút, An phát hiện cái mớ tóc mà cô đang kéo hiện tại bị cái hốc mắt níu giữ. Nhưng rõ ràng…
Chẳng lẽ kẻ g.i.ế.c người lột mặt này tâm lí ngày càng biến thái nên mặt nạn nhân càng lúc càng biến dạng. Rõ ràng đã lột da mặt rồi mà còn để lại hai cái hốc mắt như biết ăn thịt tóc kia. An vốn dĩ muốn rút con d.a.o bấm bên trong túi quần ra để giải quyết nhưng đột nhiên phía sau có người kêu lên: “Đầu người thành quỷ rồi!”
“Có quỷ! Có quỷ, mau chạy đi.”
Hiện trường sau đó đương nhiên là khó có thể dàn xếp được. An và đồng đội phải mất rất nhiều thời gian mới có thể trở về cục, ai mà ngờ trên đường áp giải Lệ Hằng về lại xảy ra chuyện không thể nào ngờ tới được.
Ban đầu xe vốn dĩ chạy rất bình thường, ai mà ngờ vừa đi được nửa đường thì đột nhiên trời kéo mây đen, sau đó sấm chớp liên tục giật đùng đùng. Cảnh sát thì đương nhiên không mê tín, nhưng An lại không phải thế, với tình hình bây giờ thì cô đoán chắc đến chin mươi phần trăm là xảy ra chuyện rồi.
Từ ghế lái phụ, An nhìn xuống Lệ Hằng đang bị còng tay ngồi ở phía sau, quan sát xem Lệ Hằng có dùng thứ hàng cấm gì không. Nhưng mà An lại có vẻ hơi thất vọng khi nhìn thấy bộ mặt của Lệ Hằng còn chán nản hơn cả mình. Lệ Hằng bây giờ rõ ràng là không muốn vùng vẫy gì, chỉ muốn xem xem rốt cuộc tiếp theo sẽ thật sự xảy ra chuyện gì. Dù sao bây giờ cô cũng ở bên cạnh An, nhất định không thể bị làm thương tổn gì được.
Nếu như không phải là Lệ Hằng làm, vậy nhất định Lệ Hằng là người rất có giá trị của cả hai thế lực, bởi vì bọn chúng đang rốt ráo ra tay đây mà.
“Chị An, chị xem thời tiết này…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sac-dep-ma-quy/38.html.]
Đồng chí cảnh sát đương nhiên là nói tới nếu mưa bão giông tố kéo tới thì lái xe sẽ nguy hiểm, nhưng An lại nghĩ ngay đến việc khác, cô nói: “Lái chậm! Để ý bên ngoài.”
Nào ngờ An vừa mới nói xong thì một đạo sấm sét giáng xuống inh ỏi, mưa như trút nước bắt đầu xuất hiện.
“Bình, cậu đổi đi, để tôi lái cho.”
An vừa nói vừa cầm bùa trên tay, cô vốn dĩ muốn trụ được cho đến khi về đến đồn cảnh sát. Bởi vì đồn cảnh sát là nơi uy nghiêm, ma quỷ bình thường cũng ít dám lộng hành, hoặc dám thì cũng sẽ ở mức độ hạn chế.
Nhưng mà không phải cứ cô muốn trụ là trụ được, đúng lúc cảnh sát Bình vừa nghiên người lách qua nhường ghế lái cho An thì lại một đạo sấm chớp nữa vang lên ầm ĩ khiến cả hai cùng đồng loạt giật mình. Ngay giây sau đó, khi An vừa đặt tay lên vô lăng thì đột nhiên cô giống như bị điện giật, sau đó cảm giác lạnh toát ập đến, giống như muốn đóng băng cánh tay cô vậy.
Ban đầu An vẫn còn đang rất cố gắng làm chủ cánh tay mình để điều khiển xe an toàn, nhưng qua mấy giây cô bắt đầu cảm giác như bùa trên tay cô không một chút tác dụng nào với kẻ tấn công. Một tay, sau đó hai tay đã buốt gần hết, cô đã không còn chút cảm giác nào khi cầm vô lăng. Kẻ này làm sao ấy nhỉ, chẳng lẽ là muốn g.i.ế.c Lệ Hằng ư, cứ như muốn cho cô lái xe đ.â.m sầm vào gốc cây vậy.
“Lệ Hằng, cô có thù với ai không vậy?”
Lệ Hằng cảm thấy An cứ là lạ, ít nhiều cũng đã đoán được, cho nên cô nhanh chóng nói: “Mau tấp xe vào lề rồi nói tiếp. Như vậy quá nguy hiểm, tôi sợ liên lụy đến người vô tội.”
An cũng cảm thấy có lí, nhưng bây giờ không có cách nào. Vì trời mưa nên đường vắng, cô bèn đạp hết chân ga đậu lại giữa đường. Cả bốn người có mặt trên xe đều ngã chúi đầu, lúc này không biết Lệ Hằng làm cách nào mà cô đã thoát khỏi còng tay và chuẩn bị mở cửa chạy ra ngoài.
“Đừng ra!”
An lập tức hét lên ngăn không cho Lệ Hằng ra ngoài. Lệ Hằng cũng vì tiếng hét to của An mà chần chừ, An thấy thế lập tức ra sức lắc đầu nói: “Không được ra! Không ai biết bên ngoài có cái gì, một mình cô ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.”