Sắc Đẹp Ma Quỷ - 23
Cập nhật lúc: 2024-07-15 08:59:36
Lượt xem: 46
Lệ Hằng lần này xem như bỏ luôn ý định làm người, vì thế mà cô không còn tâm lí sợ hãi hay gì nữa. Một đường hiên ngang bước vào căn phòng kia, nhưng bên trong hoàn toàn không có một người nào. Căn phòng trốn trơn, giữa phòng chỉ đặt một cái bàn gỗ, Lệ Hằng liếc nhìn xung quanh, có vẻ như trong căn phòng này lấp tới mấy cái camera.
“Điên thật!”
Lệ Hằng nói xong thì liền mò mẫm dưới gầm bàn, quả nhiên nơi ấy có một cái micro. Định chơi trò bí ẩn à, được thôi, muốn chơi thì cô sẽ chơi cùng, dù sao cuộc đời cô cũng đã nát quá rồi, như một mớ hỗn loạn không có cách nào dàn xếp.
Cầm micro lên vỗ vỗ mấy cái, sau đó Lệ Hằng nói: “Các người là ai, tôi có cái gì để các người lợi dụng?”
Rất chính xác, câu hỏi không thừa một chữ nào, ngắn gọn súc tích nhưng lại đúng trọng tâm. Đừng quên rằng Lệ Hằng tuy vận hơi đen đủi, vẻ ngoài xấu xí thấp còi nhưng cô có bộ não rất tốt, nếu không đã không học giỏi và làm được công việc tốt như thế.
Vẫn không có hồi đáp gì, sau mấy phút Lệ Hằng lại tiếp tục nói: “Ứng dụng kia là do các người tạo ra ư. Là con người sao có thể làm được như thế, lẽ nào các người hợp tác với ma quỷ ư?”
Đợi thêm mấy phút nữa, xung quanh mới truyền tới giọng nói lạnh lẽo của một người đàn ông: “Làm tốt lắm! Sau bao tháng ngày bỏ công nuôi các người, cuối cùng cũng mang về một kẻ có não.”
Nghe thì như anh ta đang nói chuyện với người của anh ta, nhưng thực tế là đang nói cho Lệ Hằng nghe. Nếu như là con người có thể giao tiếp, đương nhiên Lệ Hằng không ngại một ai cả. Ngẩn đầu nhìn lên camera, cô nói: “Kẻ có não thì có phải đãi ngộ sẽ cao hơn không? Ông muốn gì ở tôi, chúng ta có thể trực tiếp thương lượng.”
Tiếng vỗ tay giòn giã truyền đến, giọng nói kia lại vang lên: “Tốt, rất tốt! Được nói chuyện với người thông minh thật tốt. Nếu như cô đã hiểu được ý nghĩa của việc đi đến đây, vậy ta sẽ hỏi cô ba câu hỏi. Cô trả lời đúng hết, nhiệm vụ cho cô sẽ được đưa ra.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sac-dep-ma-quy/23.html.]
“Được, hỏi đi.”
Lệ Hằng rất kiên định nhìn vào camera. Xung quanh có tiếng xì xào bàn tán nho nhỏ, sau đó không gian lại yên như tờ, giọng nói lạnh lẽo ấy vang lên: “Tại sao cô lại chọn cách cực đoan là chụp ảnh bằng ứng dụng đó thay vì đi báo cảnh sát hay tìm thầy pháp về?”
“Tôi tuyệt vọng với thế giới đầy rẫy bất công này, tôi tuyệt vọng với vẻ ngoài xấu xí của mình.”
Lệ Hằng cũng lạnh lùng trả lời, nhưng trong giọng nói của cô mang nhiều bi thương hơn là lạnh lùng. Lại có tiếng vỗ tay tán thưởng, người đàn ông kia nói: “Tôi thật sự rất thích thái độ và kĩ năng của cô.”
“Nhưng thế giới ngoài kia không thích tôi, họ cảm thấy tôi thông minh thôi là chưa đủ. Họ bày trừ tôi như thể tôi là nguồn dịch bệnh lây lan, như thế tôi là quái vật giữa thành phố.”
Lệ Hằng vẫn vô cảm, nhưng những câu nói mà cô nói ra bằng một cách thật sự thoải mái. Có lẽ trong đời cô, đây là lần đầu tiên cô được là chính mình, có thể tự do nói ra những gì bản thân muốn nói, có thể nói ra những bất công ấm ức của cuộc đời mình. Bởi vì cô chưa từng được nói, cô phải luôn nhẫn nhịn để sống tiếp, ngay cả gia đình cô mà cô cũng không thể giãi bài, bởi vì họ sinh cô ra xấu xí thì đâu phải lỗi của họ. Họ có lẽ cũng khổ sở lắm chứ, bởi vậy mà cô không dám phàn nàn nữa lời, cô sợ họ sẽ mặc cảm tội lỗi vì điều đó.
“Nếu như căm phẫn thế gian ngoài kia như vậy, chi bằng hãy trả thù họ, khiến họ phải nể sợ mình. Cô nghĩ sao, nếu như vì để được sống một cách ngẩn cao đầu mà hai tay cô rất có thể sẽ dính đầy máu?”
“Dính đầy m.á.u sao? Vậy có nghĩa là khi một người xấu xí chụp lên ảnh đẹp. Thì chủ nhân thật sự của bức ảnh đó sẽ phải chết, có đúng không?”
Lệ Hằng đã nhớ đến cảnh tượng t.h.i t.h.ể cô gái trong ảnh mà cô chụp ra nằm trong nhà xác, cho nên mới mạnh dạn suy đoán như vậy. Người đàn ông kia bật cười nho nhỏ, anh ta nói: “Cô rất thông minh và lí trí, đến nỗi cho dù bị dọa cho sợ hãi đến mất mật như thế mà vẫn có thể suy đoán mọi chuyện một cách nhạy bén như vậy. Tiếc thật đó, nếu như cô có được vẻ ngoài xinh đẹp nhất định sẽ trở thành một nhân vật lớn.”
Cũng không biết người đàn ông kia là mỉa mai hay là nói thật, nhưng thi thoảng Lệ Hằng quả thật cũng nghĩ đến điều đó. Nếu như cô có được vẻ ngoài xinh đẹp thì nhất định có thể làm được việc lớn. Nhưng cô vẫn nghĩ rằng nếu như ông trời cho cô xinh đẹp thì liệu còn có cho cô trí thông minh hay không?