Sắc Đẹp Ma Quỷ - 14
Cập nhật lúc: 2024-07-15 01:15:10
Lượt xem: 131
Giọng nói phụ nữ vang lên, không lạnh lẽo chua chát như của cô gái tên Thu và nữ y tá, giọng người phụ nữ này có chút ấm áp, tuy nhiên dù nghe thế nào thì cũng chẳng hề giống con người. Nữ y tá nghe xong còn kéo Lệ Hằng lùi về sau mấy bước. Con rối nở một nụ cười, cái miệng đỏ tươi ấy ngoác ra một nụ cười đúng là đủ phần kinh dị. Giọng nói kia lại vang lên: “Các người hẫng tay trên thế là không được rồi, muốn tìm con mồi thì nên tự thân vận động. Học ở đâu lại ra cái thói siêng ăn nhát làm thế kia. Trước đây bọn ta đã biết các người làm thế rất nhiều lần nhưng bọn ta vẫn châm chước, nhưng xem ra các người lá gan và dã tâm ngày một lớn, hôm nay còn dám dòm ngó đến con mồi của bọn ta.”
Lệ Hằng một giây trước còn vui vì tưởng có người đến cứu mình, kết quả bây giờ dường như là sắp rơi vào tay của một thế lực kinh khủng hơn. Cô cố vùng vẫy một chút rồi thều thào nói: “Các người đang nói gì vậy chứ, ai là con mồi của các người. Mau thả tôi ra, nếu không tôi báo cảnh sát đấy.”
Nữ y tá cáu điên tán vào đầu Lệ Hằng một cái đau điếng rồi khó chịu cất cái giọng kinh khủng: “Câm cái miệng lại trước khi tao xé đầu mày ra.”
“Ui cha, ai đã dạy cô cái thói bạo lực ấy hả. Bởi vậy mới nói đẳng cấp của chúng ta không giống nhau ở chỗ đấy. Các người muốn trục lợi từ con mồi thì phải nhẹ nhàng thôi. Để cho bọn chúng sướng, sau đó sẽ hết lòng phục vụ chúng ta.”
Lệ Hằng bị một vố ong ong đầu óc, ngu ngơ chẳng còn hiểu gì. Nhưng cô biết tương lai trước mắt sẽ chẳng dễ chịu. Nữ y tá biểu lộ sự sợ hãi trên mặt, nhưng có vẻ con mồi Lệ Hằng rất quan trọng nên cô ta chẳng dám dễ dàng bỏ qua. Nuốt khan mấy cái, Lệ Hằng cảm thấy trên cổ mình nhồn nhột và lành lạnh, ngoái đầu nhìn, thì ra bàn tay của nữ y tá lúc này đã lộ rõ móng vuốt dài. Những cái móng vuốt ấy đang cọ vào cổ cô lạnh ngắt, khó chịu đến cùng cực.
Cuộc đời con người chắc chắn sẽ không ai muốn trải nghiệm cảm giác mạnh mà Lệ Hằng đã trải qua ngày hôm nay đâu.
“Bạch Thủ, cô chắc chắn là muốn đòi con mồi chứ? Nay ngài ấy cũng đã lớn mạnh, sớm đã không còn kiên kỵ điều gì nữa rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sac-dep-ma-quy/14.html.]
Đây là muốn tuyên chiến, Lệ Hằng cảm thấy bản thân sẽ chịu khổ tiếp. Bên kia có vẻ đã mất hết kiên nhẫn không còn muốn nói nhiều nữa, vì vậy đã trực tiếp ra tay. Con rối nhoẻn cái miệng màu đỏ tươi cười lên khanh khách mấy tiếng rồi trực tiếp nằm bẹp xuống đất. Lệ Hằng còn tưởng bên kia chơi trò ăn vạ, nhưng xem sắc mặt của nữ y tá thì cô đã biết không phải như thế.
Nữ y tá ló móng tay càng lúc càng dài, sau đó năm cái móng nhanh chóng thoát khỏi ngón tay mà rơi ra ngoài. Nữ y tá cầm mớ móng tay lên, bẻ cong rồi trói Lệ Hằng lại. Lệ Hằng vui lên một tí, còn tưởng sẽ có khả năng thoát được. Nhưng khi cô chạm vào cái móng tay kia thì cô mới phát hiện nó khó nhằn thế nào. Mấy cái móng ấy mà cứ như có điện cao áp, khi cô chạm vào cảm giác còn tệ hơn cả cái chết. Tuy rằng cô không biết cái c.h.ế.t như thế nào, nhưng có lẽ ngay lúc ấy cô còn mong mình được c.h.ế.t hơn.
Nữ y tá vừa mới thả Lệ Hằng ra, vạn lần không ngờ cô lại nhanh tới như vậy. Ngay khi cảm nhận được bất thường thì cô ta đã quay lại ném cho cô một cái nhìn cảnh cáo rồi nói: “Ngồi yên, nếu không cô sẽ được trải nghiệm cảm giác sống không bằng c.h.ế.t dài dài.”
Lệ Hằng chính xác là vừa trải qua cảm giác sống không bằng c.h.ế.t mà nữ y tá vừa nói, vì vậy thần hồn cô còn chưa về kịp, tạm thời không dám nhúc nhích. Ngồi im thì cũng chưa chắc đã có thể yên ổn. Trừ phi bạn mù, nếu không trí tò mò của bạn cũng sẽ tự hành hạ bạn. Mở to hai mắt nhìn quỷ đánh nhau, cái này nếu như là nhà văn chuyên viết truyện kinh dị nhất định sẽ viết lại mà bán được một mớ tiền.
Rất tiếc, Lệ Hằng chỉ là một cô gái có thế giới quan bình thường nên bây giờ cô đang cảm thấy nó móp méo dữ dội. Con rối kia quả thật lợi, hay nói cách khác chính là người điều khiển phía sau nó lợi hại. Vừa mới nằm bẹp xuống, nó đã nôn từ trong miệng ra một đống tơ màu trắng như muốn nuốt chửng hai người kia. Nữ y tá chắn trước mặt Lệ Hằng, liên tục dùng móng tay cắt đứt tơ. Nhưng tơ kia vốn chẳng bình thường một chút nào, không biết chất liệu thật sự là gì nhưng còn lợi hại hơn cả móng tay của nữ y tá.
Chặt được không lâu, móng tay của nữ y tá bắt đầu gãy vài cái và không mọc ra được nữa, thậm chí ngay chỗ đầu móng bị đứt còn chảy m.á.u ròng rã. Có lẽ ma quỷ không có máu, chỉ là Lệ Hằng cảm giác m.á.u đang đổ ròng rã mà thôi.
“Bỏ cuộc đi, trước đây cô không phải là đối thủ của tôi. Bây giờ không phải, sau này lại càng không!”