3
 
Vừa đến giờ trưa,  thảnh thơi  xuống trung tâm thương mại  lầu ăn một bữa cơm,    ngủ một giấc trưa trong xe.
 
Trước đây, để kịp tiến độ dự án, buổi trưa  chỉ qua loa ăn tạm ở căng tin  lập tức  về  việc, tranh thủ từng phút từng giây.
 
Còn bây giờ ư? Dù  cũng chẳng  trách nhiệm của  nữa .
 
Ngày tháng thư thả khi   khách hàng thúc giục thật là khác biệt.
 
 2 giờ chiều,  bước  văn phòng đúng giờ. 
 
Bàn  việc vẫn là cái cảnh bừa bộn lúc nãy khi Lưu Nhưỡng chuyển qua, đồ đạc chất đầy bàn, dây của máy tính vẫn  kết nối xong.
 
  qua một lượt,  cầm tờ giấy lau tay và  thẳng  nhà vệ sinh.
 
"Lộ tổ... Lộ Kiều, bản vẽ điều chỉnh của tầng hành chính khách sạn  sửa xong , gửi cho  , quản lý dự án của bên đối tác đang thúc giục đấy." Lưu Nhưỡng trông thấy  như  thấy cứu tinh, vội vàng  giày cao gót chạy tới.
 
"Chuyện gì để ,    nhà vệ sinh ."  thản nhiên bỏ  câu  đó    nhà vệ sinh.
 
 bật chế độ "  phiền"  điện thoại, chơi một trận game,  xem một bộ phim.
 
Chân  chút tê,   dậy định lướt thêm vài video ngắn.
 
Đột nhiên,   thấy tiếng hét thất thanh của Lưu Nhưỡng từ ngoài cửa: "Lộ Kiều, cô  rơi  bồn cầu  ?  gọi cả chục cuộc mà   máy! Bên đối tác đang thúc giục cô đấy, cô   thấy ?"
 
Sau khi cô  la lối một lúc,  mới từ từ bước .
 
"Ồ,  lỡ bật chế độ   phiền, hôm nay  tiêu chảy một chút."
 
Trước đây, mỗi khi cô   lười biếng, Lưu Nhưỡng thường viện cớ đau bụng,  học  từ cô  cả.
 
Lưu Nhưỡng  hoảng đến phát điên,  còn bận tâm đến chuyện tức giận nữa, cô  kéo  về bàn  việc.
 
"Thôi đừng  nhiều nữa, mau vẽ bản thiết kế ."
 
"Không , máy tính của  vẫn  kết nối xong,   mà vẽ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sa-thai-nham-nguoi-co-chong-lung/chuong-3.html.]
 
"Cô dùng máy tính của  , Tiểu Đinh,  kết nối  máy tính của cô  !"
 
"  quen dùng máy tính của  khác."
 
"..."
 
Lưu Nhưỡng câm nín, nhận   cố tình  khó, lập tức nổi cơn giận.
 
"Không  vẽ thì đừng vẽ nữa! Tiểu Đinh,  sửa  bản vẽ !   tin công ty  thiếu cô là  hoạt động !"
 
Tiểu Đinh ấp úng,  rằng bản vẽ của     từ chối nhiều .
 
Lưu Nhưỡng  sang hỏi một lượt những  xung quanh, nhưng ai cũng  rằng quản lý dự án của đối tác  chuyên môn cao,  kén chọn, ngoài   thì  ai  thể  hài lòng  ông .
 
Lưu Nhưỡng  chuyển đến bộ phận chúng   lâu, nên vẫn  hiểu rõ tình hình.
 
"Chỉ là tối ưu hóa bản vẽ thôi mà, so với khi  nộp hồ sơ du học còn đơn giản hơn, để  tự ." Lưu Nhưỡng đẩy Tiểu Đinh ,   máy tính.
 
" , với tài năng du học của chị Lưu thì chắc chắn sẽ  khách hàng kinh ngạc."     lấy điện thoại  chơi game "Candy Crush".
 
Lưu Nhưỡng hừ một tiếng qua mũi, mở phần mềm CAD, năm phút  cô  hỏi Tiểu Đinh: "Phím nào để  chép hình?"
 
  uống một ngụm , suýt chút nữa phun .
 
Cô   tự nhiên mà : "Chúng  ở nước ngoài  dùng hệ điều hành Apple, loại hệ thống cổ lỗ    quen."
 
Được thôi, chị cứ thoải mái,  nhất là để khách hàng cũng đổi sang hệ điều hành giống chị.
 
Lưu Nhưỡng loay hoay nửa ngày vẫn  thoải mái, cô  kéo Tiểu Đinh  cạnh, còn  thì chỉ huy bằng miệng, Tiểu Đinh thực hiện các thao tác sửa chữa.
 
Hai  hì hục cả buổi chiều mà vẫn  xong, Lưu Nhưỡng  gọi điện xin  quản lý dự án của đối tác   bao nhiêu , giọng cô  nũng nịu vô cùng.
 
 5 giờ 29 phút,    máy chấm công, đúng 5 giờ 30  quẹt thẻ  biến mất khỏi văn phòng.
 
Không ngờ,  lái xe  khỏi bãi đậu xe thì điện thoại của Tổng Giám đốc Trương gọi tới.