Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Rước sói vào nhà - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-06-02 18:47:04
Lượt xem: 991

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

6

Tôi nhìn hắn, gật đầu: "Đó là đương nhiên, chẳng lẽ cậu nghĩ tôi thật sự sẽ dâng nhà họ Tiêu cho người ngoài sao?"

"Nhưng ban đầu tôi định rằng, một trong ba người các cậu trở thành con rể nhà họ Tiêu, hai người còn lại tôi cũng sẽ không bạc đãi, công ty và tiền bạc đều sẽ cho, nửa đời sau cũng không phải lo lắng."

"Chỉ là tôi không ngờ, các cậu lại vì con gái của một người giúp việc mà vội vàng muốn đuổi con gái tôi đi như vậy!"

"Chẳng lẽ tất cả những chuyện này, cũng là do tôi gây ra?"

Nói rồi, tôi nói với người của hội đấu giá: "Họ chỉ là những con sói vong ân bội nghĩa mà tôi từng tài trợ, mọi việc họ làm không liên quan gì đến nhà họ Tiêu chúng tôi."

"Ngoài ra, sau này tôi sẽ không tài trợ cho họ nữa, tất cả tài sản nhà họ Tiêu đứng tên họ tôi cũng sẽ thu hồi toàn bộ, các vị muốn xử lý thế nào thì xử lý."

Nói xong tôi không thèm để ý đến mấy người đó nữa, đưa con gái thẳng đến bệnh viện.

Họ còn muốn đuổi theo, cũng bị người của trợ lý chặn lại từng người một.

Trên đường đi, tôi nhìn con gái im lặng không nói, hỏi: "Bọn họ bình thường có bắt nạt con không? Ví dụ như..."

Con gái nghe câu hỏi này, đôi mắt đỏ hoe.

Tôi lập tức hiểu ra, ôm chặt lấy con: "Được rồi, mẹ không hỏi nữa, là lỗi của mẹ..."

"Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ bắt chúng phải trả giá, trả lại sự trong sạch cho con!"

Đến bệnh viện, bác sĩ xử lý từng vết thương ngoài da cho con gái.

Nhìn những vết bầm tím trên tay và chân con bé, tim tôi đau nhói từng cơn.

"Phản ứng dị ứng của cô Tiêu may mà chưa tổn thương đến nội tạng." Bác sĩ thở dài, "Nếu không với tình trạng vết thương này, kéo dài lâu như vậy, e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

Sau khi xử lý vết thương ngoài da, bác sĩ gọi riêng tôi sang một bên, đưa cho tôi một bản báo cáo kiểm tra khác.

Lúc nhận lấy, tay tôi run nhè nhẹ.

Bác sĩ nhìn tôi, ngập ngừng nói: "Chỗ đó của cô Tiêu... có chút tăng sinh bất thường, và còn có vết rách."

"Xét theo mức độ lành của vết thương, có lẽ không phải do một lần gây ra."

"Hơn nữa, tình trạng này thường là do bị ép buộc."

Tôi c.h.ế.t lặng nhìn những dòng chữ trên báo cáo, đầu óc ong ong.

Mặc dù trên đường đến đây tôi đã có chút đoán già đoán non, nhưng khoảnh khắc thực sự xác nhận, cả người tôi vẫn lạnh toát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ruoc-soi-vao-nha/chuong-6.html.]

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Trợ lý thấy sắc mặt tôi tái nhợt, vội vàng đỡ lấy tôi: "Tiêu tổng, ngài đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ điều tra triệt để."

Bác sĩ dừng một chút, rồi nói thêm: "Những tổn thương này tuy đều có thể chữa lành, nhưng tôi khuyên chị nên cho cô Tiêu gặp thêm vài bác sĩ tâm lý. Những tổn thương này có thể ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý của cô ấy."

Tôi gật đầu, khi trở lại phòng bệnh, cố tỏ ra thoải mái nói với con gái: "Bác sĩ nói không có gì đáng ngại, sẽ sớm khỏe lại thôi."

Con gái lại nắm chặt lấy tay tôi đang rót nước, đốt ngón tay cũng trắng bệch: "Mẹ, con biết mẹ biết cả rồi."

Giọng nó nghẹn ngào: "Trước đây con thật ngốc, luôn cảm thấy là mình làm chưa đủ tốt, ba người họ mới không thích con."

"Cho nên họ bảo con làm gì con cũng làm..."

Nó run rẩy lấy điện thoại ra đưa cho tôi: "Có một khoảng thời gian, mỗi lần con tỉnh dậy, bên cạnh đều là đàn ông lạ mặt."

"Lần đầu tiên con khóc lóc cầu cứu họ, nhưng họ lại nói là con chủ động, nói con không đứng đắn."

"Lần thứ hai con báo cảnh sát, họ lại đều làm chứng gian, nói là con tự nguyện."

"Sau này con mới nhớ ra phải lắp camera."

Giọng nó ngày càng nhỏ dần: "Thì ra là họ bỏ thuốc vào đồ uống của con, chính là để ép con gả cho Lâm Nguyên, để con vĩnh viễn rời khỏi nhà họ Tiêu."

Tôi nhìn video trong điện thoại, tim như d.a.o cắt: "Sao không nói cho mẹ sớm hơn?"

Nghe tôi hỏi vậy, nó cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lao vào lòng tôi khóc nức nở: "Họ nói mẹ ghét con là con gái, không kế thừa được nhà họ Tiêu, nói mẹ chỉ mong con c.h.ế.t đi!"

"Hơn nữa... hơn nữa họ còn chụp rất nhiều ảnh và quay video của con, uy h.i.ế.p con không được nói ra..."

Nó ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên: "Mẹ ơi, con xin lỗi, con đã hiểu lầm mẹ rồi."

Tôi ôm chặt lấy nó: "Là mẹ không đúng, là mẹ quá tin người ngoài."

Tối hôm đó, cơ quan đấu giá đã đăng tải toàn bộ chuyện Lục Tầm, Tạ Chi Chiêu, Cố Diệp bỏ cọc, cũng như chuyện Trần Tâm Nhu làm vỡ đồ quý giá lên mạng.

Chuyện này vừa lộ ra, giới công tử tiểu thư trong giới đều nhao nhao chế nhạo: 【Hôm ở hội đấu giá không phải vênh váo lắm sao? Cái gì cũng muốn tranh với chúng tôi? Hóa ra đều là tiêu tiền của người khác cả!】

【Thì ra là ba tên trai bao và một con nhỏ giúp việc, đúng là đáng đời!】

【Nghe nói là Tiêu tổng về tát cho sấp mặt rồi, đánh cho bọn nó chạy mất dép!】

Nhìn những thứ này, lòng tôi không một chút gợn sóng.

An ủi con gái xong, tôi một mình trở về nhà.

Vừa đến cửa, đã thấy ba người Lục Tầm vẫn còn ngồi xổm ở đó, không chịu đi.

Trong mắt họ đầy vẻ khao khát, nhưng trong mắt tôi, chỉ có hận thù vô tận.

Loading...