Rồng Con Ba Tuổi Rưỡi: Ta Dựa Vào Tài Hố Cha Mà Trở Thành Cục Cưng Của Cả Nhà. - Chương 138: Đánh chết ba, bảo vệ mẹ

Cập nhật lúc: 2025-11-23 07:43:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Diệp nghiêm túc trả lời: “Đánh c.h.ế.t ba, bảo vệ .”

 

Doanh Doanh: ?

 

Cô bé nhầm ? Cô bé và Dao Dao học võ là để bảo vệ ba, Đường Diệp đ.á.n.h c.h.ế.t ba ?

 

Lúc , Doanh Doanh thấy Dao Dao tới.

 

Dao Dao chẳng những thấy Đường Diệp sai, mà còn bước tới, vỗ vai Đường Diệp dáng đàn chị: “Cố lên!”

 

Có một ông bố thích đ.á.n.h , Dao Dao cảm thấy đ.á.n.h chẳng gì là sai cả. Cô bé là rồng, ràng buộc bởi quan niệm đạo đức con hiếu thuận với cha bằng giá.

 

Đường Diệp mỉm , gật đầu thật mạnh.

 

“Được , chạy bộ thôi. Đường Diệp, cần cố chạy theo bọn tớ , nếu chịu nổi thì cứ nghỉ ngơi nhé.”

 

Đường Diệp ngoan ngoãn gật đầu.

 

Ba đứa trẻ cùng chạy bộ. Ban đầu Đường Diệp còn theo kịp, nhưng đó dần tụt phía . Mỗi khi bỏ cuộc, trong đầu hiện lên hình ảnh ba đ.á.n.h . Cậu là đàn ông, bảo vệ .

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Sắc mặt trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng khuôn mặt nhỏ bé, còn cảm giác ở đôi chân nữa, chỉ chạy một cách máy móc.

 

Đột nhiên, ai đó giữ .

 

“Đừng chạy nữa, chạy đến c.h.ế.t ?” Dao Dao trầm mặt .

 

tớ theo kịp các .” Đường Diệp yếu ớt , thở hồng hộc.

 

“Bọn tớ chạy nửa năm , đương nhiên theo kịp. Đi bộ một chút .” Dao Dao đồng tình . Cậu bé chạy cứ như liều mạng , ngay cả cô bé cũng dọa sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/rong-con-ba-tuoi-ruoi-ta-dua-vao-tai-ho-cha-ma-tro-thanh-cuc-cung-cua-ca-nha/chuong-138-danh-chet-ba-bao-ve-me.html.]

 

Đường Diệp mím môi gật đầu.

 

Dao Dao lúc mới chạy tiếp về phía . Đường Diệp theo bóng lưng cô bé, thầm nghĩ bao giờ mới như Dao Dao. Nếu như Dao Dao, chắc chắn ba sẽ tóm nữa.

 

Dao Dao chạy thêm hai vòng nữa mới dừng . Cô bé chỉ thở dốc, khuôn mặt hồng hào vì vận động.

 

“Đường Diệp, về quần áo , lát nữa tớ và Doanh Doanh sẽ đợi ở sân tập để cùng học.”

 

Đường Diệp: “Được.”

 

Dao Dao tung tăng chạy về hướng nhà . Ba chắc chắn nấu bữa sáng xong . Doanh Doanh cũng giống cô bé, đường về nhà luôn nở nụ .

 

Còn Đường Diệp , về phía nhà , chậm rãi bước về.

 

Đến cửa nhà, ngẩng đầu lên, phát hiện ba đang ban công tầng hai xuống. Dáng vẻ ngược sáng đó y hệt như lúc ông xông phòng hôm nọ. Cậu tự chủ mà run lên.

 

Đường Thiệu Viễn liếc con trai, dựa lan can, uể oải : “Mày cũng chút phong thái của tao năm xưa đấy, tí tuổi đầu chơi với hai đứa con gái, chắc chắn là một tên công t.ử đào hoa .”

 

Đường Diệp nhíu mày. Cậu chẳng hiểu ba đang gì, nhưng giọng điệu của ông khiến vô cùng khó chịu. Cậu nhiều với ông , thẳng nhà.

 

Đường Diệp về phòng, tự lấy quần áo, đồ một cách thành thạo. Mẹ thường xuyên ba đ.á.n.h đến mức liệt giường dậy nổi, nên sớm học cách tự mặc quần áo, tự ăn cơm.

 

Thay xong quần áo, xuống lầu ăn sáng. Người giúp việc vội vàng múc một bát cháo đặt mặt .

 

Đường Diệp liếc ngoài, chiếc xe vốn đỗ cửa . Cậu thở phào nhẹ nhõm.

 

Lúc , lầu tiếng bước chân, giật như con thỏ sợ hãi, phắt , thấy xuống là , cơ thể mới dần thả lỏng.

 

Loading...