Rồng Con Ba Tuổi Rưỡi: Ta Dựa Vào Tài Hố Cha Mà Trở Thành Cục Cưng Của Cả Nhà. - Chương 129: Ba ăn cơm chưa?

Cập nhật lúc: 2025-11-23 04:07:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nhớ ạ.” Cả lớp đồng thanh đáp.

 

Tan học, Đường Diệp ngoài vệ sinh. Dù là lớp mầm non nhưng nhà vệ sinh nam nữ tách riêng.

 

Đường Diệp bước khỏi nhà vệ sinh thì một bóng lao tới mặt, dọa bé giật . Chưa kịp rõ là ai, tay nắm lấy, kéo tuột một góc yên tĩnh.

 

Lúc chạy, Đường Diệp kéo là Dao Dao. Cậu thả lỏng cơ thể, chạy theo cô bé.

 

Dừng , Đường Diệp thở hổn hển: “Sao thế?”

 

Dao Dao hỏi thẳng thừng: “Vết thương đầu do ba đ.á.n.h ?”

 

Đường Diệp cứng đờ , ánh mắt Dao Dao đổi hẳn. Ngày thường đối xử với đều ôn hòa, năng nhỏ nhẹ như tính khí. giờ đây, đôi môi mím chặt, trông đầy vẻ quật cường.

 

“Sao ?”

 

“Tớ tự đoán đấy.” Dao Dao đầy tự hào.

 

“Ba cũng đ.á.n.h ?” Đường Diệp hỏi chút kích động.

 

“Đương nhiên là , ba tớ là ba nhất đời, thể đ.á.n.h tớ chứ.”

 

Đường Diệp buông tay cô bé : “Cậu tìm tớ việc gì?” Nếu cô bé ba đánh, liệu cô bé nhạo ?

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Dao Dao nắm lấy tay : “Đường Diệp, cô giáo bảo , chuyện gì thể tìm chú cảnh sát, thể gọi 110, chú cảnh sát chắc chắn sẽ giúp .”

 

Đường Diệp mím môi, kể chuyện cho bất cứ ai. đôi tay đang nắm lấy tay thật ấm áp, sự ấm áp mà từng cảm nhận .

 

“Cảm ơn .”

 

Nói xong, Đường Diệp xoay bỏ . Dao Dao nghiêng đầu theo. Cậu đồng ý ? Dao Dao mỉm .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/rong-con-ba-tuoi-ruoi-ta-dua-vao-tai-ho-cha-ma-tro-thanh-cuc-cung-cua-ca-nha/chuong-129-ba-an-com-chua.html.]

 

Trưa 11 giờ, cô giáo Tiểu Ngụy dẫn cả lớp ăn cơm. Sau nửa học kỳ, các bạn nhỏ đều quen với đồ ăn ở trường. Bọn họ cũng quen với sức ăn "khủng" của Dao Dao. Dù còn thừa bao nhiêu, Dao Dao cũng thể nhét hết bụng. Ban đầu các cô giáo còn lo cô bé ăn nhiều hỏng bụng, nhưng thấy nên cũng để mặc cô bé.

 

Dao Dao ăn ngay mà tìm cô giáo Tiểu Ngụy, nắm tay cô : “Cô Ngụy ơi, con gọi điện cho ba.”

 

Cô giáo Tiểu Ngụy xuống, mắt Dao Dao: “Dao Dao nhớ ba ?”

 

Dao Dao gật đầu.

 

Cô giáo thiện ý, tìm của Hứa Cảnh Chu gọi. Sau đó cô đưa điện thoại cho Dao Dao. Dao Dao dùng hai tay nhỏ cầm điện thoại, lát đầu dây bên vang lên giọng của Hứa Cảnh Chu.

 

“Alo.” Giọng thanh lãnh và xa cách.

 

Mắt Dao Dao sáng lên: “Ba ơi, là Dao Dao đây.”

 

Giọng Hứa Cảnh Chu lập tức trở nên dịu dàng: “Dao Dao , thế con?”

 

“Ba ăn cơm ?”

 

Hứa Cảnh Chu các quản lý cấp cao mặt, ho nhẹ một tiếng: “Ba ăn .”

 

“Ba dối.”

 

Hứa Cảnh Chu bất đắc dĩ: “Được , ba ăn, ba đang họp để kiếm tiền mua đồ ăn cho Dao Dao.”

 

“Vậy , họp xong ba ăn cơm đấy nhé.”

 

“Ba , Dao Dao cũng ăn cơm .”

 

“Vâng ạ.” Dao Dao đáp lời đưa điện thoại cho cô giáo.

 

Cô giáo Tiểu Ngụy nhận lấy, thấy điện thoại tắt nên cô chủ động cúp máy. Cô sợ ba của Dao Dao, dám chuyện với .

Loading...