Rồng Con Ba Tuổi Rưỡi: Ta Dựa Vào Tài Hố Cha Mà Trở Thành Cục Cưng Của Cả Nhà. - Chương 116: Kẻ buôn chó Ngư Ngư trở lại

Cập nhật lúc: 2025-11-22 23:44:55
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô bé chỉ kẹo trong miệng , mếu máo : "Anh ơi, nó đang nổ bùm bùm nè, cứu mạng với! Lưỡi em đang nổ tung , em sắp lưỡi mới ?"

 

Mấy ông bên cạnh đến mức suýt lăn đất. Em họ nhỏ đúng là tiểu khả ái tuyệt thế. Cười c.h.ế.t mất thôi.

 

Anh cả nín : "Cái kẹo nó nổ thế đấy, quái vật đ.á.n.h em ."

 

Trải qua một lúc, kẹo nổ trong miệng rốt cuộc cũng yên tĩnh . Dao Dao vẻ lớn, vỗ vỗ n.g.ự.c sợ hãi.

 

"Đáng sợ quá, em bao giờ ăn nữa."

 

Dao Dao ngẩng đầu mấy : "Các cũng đừng ăn nhé."

 

Anh cả nín đến đau cả bụng: "Anh ."

 

Dao Dao để kẹo lên bàn, gì cũng chịu ăn nữa. Anh cả đành cầm lấy ăn.

 

Trong bữa cơm, Anh Năm kể chuyện một cách sinh động như thật cho , chọc lớn trong nhà. Bà nội Hứa càng ôm chặt Dao Dao : "Dao Dao, cháu đáng yêu quá mất, để bà nội cưng nựng chút nào."

 

Dao Dao ngơ ngác lớn. Không gì đáng .

 

Cơm nước xong xuôi, Hứa Cảnh Chu dẫn Dao Dao dạo một vòng bên ngoài, chuẩn về ngủ, nhưng khi phòng thì thấy đồ ăn vương vãi khắp nơi. Cả căn phòng bừa bộn như trộm viếng thăm.

 

Hứa Cảnh Chu mặt đen sì con Ngư Ngư đang hí hửng giữa đống đồ ăn vặt. Không cần hỏi, chắc chắn là tác phẩm của Ngư Ngư.

 

Dao Dao đồ ăn vặt đổ đầy đất, màu mắt cô bé ngày càng sẫm . Đối với một tâm hồn ăn uống, lãng phí lương thực là điều thể tha thứ nhất.

 

Mà Ngư Ngư thấy chủ nhân về thì cực kỳ vui vẻ.

 

[Tiểu chủ nhân, em giúp cô chủ bóc hết đồ ăn , chúng cùng ăn .]

 

Dao Dao thèm để ý đến nó, mặt nghiêm túc lấy dây dắt chó.

 

Nhìn thấy dây dắt, Ngư Ngư càng thêm hưng phấn: [Tiểu chủ nhân, chúng chơi ?]

 

Dao Dao ngẩng đầu ba : "Ba, con dẫn Ngư Ngư chạy vài vòng về ngủ, ba mệt thì cứ ngủ ạ."

 

Hứa Cảnh Chu con Husky đang phấn khích quá độ, đáy mắt hiện lên tia thương hại. Anh đương nhiên Dao Dao định gì, gật đầu : "Con , để ba dọn dẹp cho."

 

Dao Dao gật đầu.

 

Các khác đều về phòng ngủ, chỉ còn Anh Năm và Anh hai đang chơi game. Hai , chơi thì gà mà nghiện thì nặng. Vừa thấy Dao Dao xuống, hai liền buông điện thoại.

 

"Dao Dao, thế?" Anh hai hỏi.

 

Nụ thường trực mặt Dao Dao biến mất, vẻ mặt nghiêm túc trông càng đáng yêu hơn.

 

"Em dẫn Ngư Ngư chạy bộ."

 

Anh Năm xung phong: "Bọn cùng em."

 

Dao Dao gật đầu.

 

Anh hai và Anh Năm theo cũng là vì thấy Ngư Ngư to gần bằng Dao Dao. Dao Dao còn bé thế, nhỡ ch.ó kéo thì . Chú Năm cũng thật là, yên tâm để Dao Dao ngoài chơi với ch.ó thế chứ.

 

Dao Dao ở đây mấy ngày, tự nhiên chỗ nào thể chạy bộ.

 

Anh hai và Anh Năm tò mò, bảo là dắt ch.ó dạo ? Tại là chạy bộ? Bọn họ vô cùng lo lắng Dao Dao, sợ cô bé ngã.

 

hơn mười phút , hiện thực cho họ , họ nên lo lắng chính là bản .

 

Hai ông chạy thở hồng hộc, thở như trâu cày. Bọn họ sang Dao Dao, cô bé chỉ chút mồ hôi, thở vẫn trầm . Ngay cả con ch.ó cũng khỏe hơn bọn họ. Bọn họ khỏi nghi ngờ bản , thiếu rèn luyện quá ?

 

Lại kiên trì thêm hai vòng nữa, bọn họ thực sự chịu nổi. Anh hai và Anh Năm chống tay lên gối, trợn mắt há hốc mồm Dao Dao kéo con Husky chạy hết vòng đến vòng khác.

 

Chương 181

Thực , dù là Chu Chính Nghị Vương Mạn Vân thì cả hai đều là những hết lòng bênh vực nhà. Chỉ điều, một thì bảo vệ trong âm thầm, còn một thì tùy thuộc việc cô bảo vệ . Vương Mạn Vân bước nhà họ Chu gần một năm, cả gia đình đều hòa thuận vui vẻ.

 

Nếu Chu Anh Thịnh thực sự khác bắt nạt, cô chắc chắn sẽ bảo vệ thằng bé.

 

Rời khỏi văn phòng Chính ủy, Vương Mạn Vân lập tức về nhà họ Chu mà nhà khách . Cô mang theo quà, lúc ghé nhà họ Chu nên kịp đưa. Bây giờ đón , đương nhiên xách theo quà cáp.

 

Lưu Học Hải và đồng nghiệp lái xe đưa Vương Mạn Vân về nhà khách lấy đồ, đó đưa cô đến nhà họ Chu.

 

"Đồng chí Vương, cô chắc chắn cần chúng đưa về Thượng Hải ?" Trước khi xuống xe, Lưu Học Hải nhịn xác nhận nữa. Quân khu Tô Châu lệnh, ngày mai bọn họ thể trở về.

 

Vương Mạn Vân chuyển hành lý xuống : "Không cần , chúng còn chút việc ở Ninh Thành, ngày mai về . Các cứ về , vất vả cho các ."

 

Cô dự định sẽ về Thượng Hải cùng bà cụ và Chu Vệ Quân. Bà cụ Thượng Hải, Quân khu Tô Châu chắc chắn sẽ phái xe đưa, thêm cô và Chu Anh Thịnh nữa chắc là đủ. Mà dù xe đủ chỗ thì cùng lắm họ tàu hỏa về cũng chẳng . Không thể phiền Lưu Học Hải và đồng nghiệp chờ đợi mãi .

 

Sau khi xác nhận Vương Mạn Vân thật sự cần đưa đón, hai Lưu Học Hải mới cáo từ rời .

 

Nhìn theo chiếc xe jeep xa, Vương Mạn Vân mới sang về phía nhà họ Chu. Mùa xuân đến, vạn vật hồi sinh, hoa tươi đua nở. Trong sân nhà họ Chu ít loài hoa đang rung rinh gió, cảnh tượng vô cùng mắt.

 

"Em Năm!"

 

Một giọng bất ngờ vang lên, là chị dâu Tư của nhà họ Chu. Chị Tư đang bưng một chậu quần áo từ trong nhà , vẻ định phơi nắng ngoài sân.

 

"Chị Tư."

 

Vương Mạn Vân đáp một tiếng, xách hành lý đẩy cổng bước .

 

"Chị Mạn Vân, chị tới đây? Đi một ?" Giọng chị Tư kinh động đến Chu Vệ Quân đang ở trong nhà. Cậu vội vàng chạy , đỡ lấy hành lý giúp cô hỏi.

 

"Tiểu Thịnh đến nhà ?"

 

Vương Mạn Vân lập tức dừng bước ngay cửa. Đã quá nửa buổi sáng , dù thằng bé ham chơi đến mấy cũng sẽ quên giờ cơm trưa.

 

"Không ."

 

Chu Vệ Quân cũng giống Vương Mạn Vân, sững sờ dừng bước. Hai , vẻ mặt đều trở nên nghiêm trọng.

 

"Chị Mạn Vân, chị đừng vội. Vào nhà , em cùng cảnh vệ tìm quanh khu đại viện xem . Chắc là Tiểu Thịnh chơi vui quá nên quên giờ giấc thôi." Chu Vệ Quân hỏi vì Vương Mạn Vân và Chu Anh Thịnh ở Ninh Thành, trấn an cô một câu vội vàng gọi cảnh vệ của gia đình.

 

Động tĩnh bên ngoài kinh động đến bà cụ trong phòng. Bà cụ cảnh vệ dìu bước . Chị Tư cũng còn tâm trí phơi quần áo, vội đặt chậu đồ chỗ an chạy đón lấy hành lý tay Chu Vệ Quân.

 

"Vệ Quân, mau cùng Tiểu Ngô tìm trong đại viện xem ." Bà cụ chút sốt ruột. Đặc biệt là khi nghĩ đến chuyện Chu Chính Nghị hãm hại đó, già càng dễ lo lắng.

 

"Con . Mẹ, với chị Mạn Vân đừng lo. Tiểu Thịnh là đứa trẻ lớn lên ở đại viện , ai dám động nó chính là kẻ thù của nhà họ Chu và cả Quân khu Tô Châu." Chu Vệ Quân khi chạy còn trấn an bà cụ và Vương Mạn Vân một câu.

 

Câu giúp yên tâm hơn phần nào.

 

Cảnh vệ Tiểu Ngô cũng chạy theo Chu Vệ Quân ngoài. Hai chạm mặt ở cổng, thì thầm phân công phạm vi tìm kiếm chia chạy .

 

"Em Năm, nhà , Vệ Quân tìm, chắc chắn sẽ tìm thấy thôi." Chị Tư mời Vương Mạn Vân nhà. Bà cụ cũng ở cửa vẫy tay gọi cô.

 

Mọi đều tin rằng chỉ cần Chu Anh Thịnh còn ở trong khu gia binh thì sẽ lạc . Vương Mạn Vân dù nóng lòng cũng vô dụng, chỉ thể cố gắng bình cảm xúc, nếu bà cụ hoảng sợ theo thì càng rắc rối to.

 

Vào nhà xong, cô kịp thăm chị dâu Hai mới sinh xong mà kể ngay lý do và Chu Anh Thịnh đến Ninh Thành.

 

"Vào thẳng quân khu thì nếu gì bất ngờ, thằng bé Tiểu Thịnh chắc chắn ở trong đại viện."

 

Bà cụ và chị Tư đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Vương Mạn Vân gượng , nhưng trong lòng hề bình tĩnh như . Tuy trong giai đoạn mười năm quân đội là nơi an hơn bất cứ , nhưng vẫn những kẻ tâm địa bất chính. Nếu kẻ mang dã tâm trộn Quân khu Tô Châu, Chu Anh Thịnh thật sự khả năng gặp chuyện.

 

"Mẹ, con mượn điện thoại một chút."

 

Việc đầu tiên Vương Mạn Vân nghĩ đến là liên lạc với Chu Chính Nghị. Chu Anh Thịnh là con trai , dù tình huống thế nào, tìm thấy thì cô cũng cần báo cho một tiếng. Cũng lúc Chu Chính Nghị đang ở Mã Gia Bảo ở thôn Hoàng Thổ. Nếu ở thôn Hoàng Thổ thì thể liên lạc .

 

"Cứ tự nhiên dùng , em Năm. Mới hơn hai tháng gặp khách sáo với cả nhà thế." Bà cụ nhận Vương Mạn Vân đang thực sự lo lắng, mừng vì tình cảm kế con chồng, vội vàng đưa ống điện thoại cho cô.

 

"Con nóng ruột chút ạ."

 

Vương Mạn Vân với bà cụ, nhanh chóng gọi điện thoại dã chiến (loại đeo lưng) của Chu Chính Nghị.

 

Thời điện thoại khó gọi, đầu tiên chuyển từ Ninh Thành đến Quân khu miền Tây, từ đó chuyển tiếp đến vị trí hiện tại của Chu Chính Nghị. Qua mấy chuyển mạch, mất chừng năm sáu phút mới giọng của .

 

"Anh đây."

 

Giọng Chu Chính Nghị lúc nào cũng trầm , mang cảm giác an tâm.

 

Trái tim đang đập thình thịch của Vương Mạn Vân lập tức bình tĩnh . Cô nhanh chóng kể vắn tắt việc đang ở Ninh Thành và chuyện Chu Anh Thịnh đến nhà họ Chu như hẹn.

 

Thực cô cũng thể nhờ Chính ủy Quân khu Tô Châu giúp đỡ. ông là Chính ủy đại quân khu, công việc mỗi ngày vô cùng bận rộn. Khi xác định rõ tình hình mà nhờ vả, dễ gây lãng phí quân lực hoặc gây hiểu lầm tai hại.

 

Vì thế Vương Mạn Vân nghĩ đến Chu Chính Nghị. Chu Chính Nghị ngoài việc là bố đứa trẻ, còn căn cơ vững chắc ở Quân khu Tô Châu. Chỉ cần lên tiếng, nhất định sẽ ít hỗ trợ.

 

"Anh , em đừng vội. Vệ Quân tìm thì chắc chắn sẽ ."

 

Chu Chính Nghị trấn an vợ xong liền cúp máy. Sau đó, lập tức gọi điện đến Quân khu Tô Châu. Đừng Vương Mạn Vân năng điềm đạm, hiểu ngay bên cạnh vợ thể đang bà cụ, nên những lời tiện rõ.

 

Vương Mạn Vân toạc , nhưng Chu Chính Nghị ăn ý.

 

Anh cùng suy đoán với vợ, cũng nghi ngờ tay với con trai . Anh khách sáo, gọi thẳng văn phòng Chính ủy Đỗ. Vợ và con trai đều do Quân khu Tô Châu phái đón, quân khu trách nhiệm về sự an của hai họ.

 

Đỗ Kiến Hàng ngàn vạn ngờ sẽ nhận cuộc điện thoại như . Ông lập tức ý thức tính nghiêm trọng của vấn đề.

 

Ngay lập tức, ông lệnh điều tra và phong tỏa bộ quân khu. Cái phong tỏa chỉ là khu gia binh, mà là phong tỏa bộ quân khu. Chu Anh Thịnh lớn lên từ nhỏ ở đây, quen thằng bé nhiều. Đỗ Kiến Hàng tin rằng nếu kẻ thực sự tay với đứa trẻ, cũng dễ dàng đưa ngoài như , cho nên kiểm tra nghiêm ngặt, dựa lộ trình của đứa bé mà truy vết thật nhanh.

 

Quân đội xuất động, khí lập tức trở nên căng thẳng tột độ.

 

Bên , Chu Vệ Quân cũng đang sốt ruột tìm kiếm bóng dáng cháu trai trong đại viện. Cậu tìm ở khu nhà cũ của họ Chu, chỗ hẻo lánh, đúng giờ cơm trưa nên đường chẳng gặp đứa trẻ nào. Muốn tìm hỏi thăm cũng .

 

"Tiết Vĩnh Bình, thấy Chu Anh Thịnh ?"

 

Ngay lúc Chu Vệ Quân đang ngày càng bực bội thì thấy một bóng xuất hiện, là Tiết Vĩnh Bình - kẻ ít ân oán với Chu Anh Hoa. Tiết Vĩnh Bình miệng đang ngậm một que nhỏ nhai nhai, tiếng Chu Vệ Quân thì giật sang.

 

"Thằng nhóc nhà họ Chu đến Ninh Thành ?"

 

Hắn hình thành phản xạ điều kiện, thậm chí xong câu còn vội đầu bốn phía, sợ Chu Anh Hoa chặn đường đ.á.n.h một trận.

 

"Tiểu Hoa đến, Tiểu Thịnh cùng nó tới. Cậu thấy ?" Chu Vệ Quân thời gian giải thích nhiều, chỉ ngắn gọn rõ sự việc.

 

"Không thấy."

 

Tiết Vĩnh Bình lắc đầu. Hắn thật sự thấy Chu Anh Thịnh, lúc mới ăn cơm xong ở nhà, chuẩn tìm bạn bè học.

 

"Thấy thì bảo Tiểu Thịnh mau về nhà ngay." Chu Vệ Quân câu khi chạy xa, nhận vẻ mặt Tiết Vĩnh Bình giống đang dối.

 

"Biết , chú Vệ Quân."

 

Tiết Vĩnh Bình vội vàng hét lớn trả lời. Trả lời xong, tròng mắt đảo một vòng, còn lững thững bộ nữa mà phóng nhanh tìm đám bạn. Hắn tìm thấy Chu Anh Thịnh Chu Vệ Quân, để Chu Anh Hoa nợ một ân tình. Từ dịp Tết đ.á.n.h hai trận, chút sợ Chu Anh Hoa. Với thủ của đối phương, chắc chắn dám trêu chọc nữa, nhưng nếu đối phương nợ ân tình của thì... hắc hắc...

 

Sức mạnh của bọn trẻ con là vô cùng lớn. Chỉ một lát , Tiết Vĩnh Bình triệu tập ít thiếu niên. Mọi phân tán trong đại viện tìm kiếm Chu Anh Thịnh theo kiểu rà soát thảm. Rất nhanh, động tĩnh của họ kinh động đến một nhóm trẻ khác. Đó là đám đàn em của Chu Anh Thịnh.

 

Trên đời bức tường nào gió lọt, chỉ cần để tâm thì tin tức lan nhanh. Chẳng mấy chốc, bộ trẻ con trong đại viện đều Chu Anh Thịnh mất tích ở Quân khu Tô Châu. Chuyện còn gì bằng!

 

Lũ trẻ dốc lực lượng. Chẳng màng đến việc buổi chiều còn học, chúng chuyên tâm tìm .

 

Một phụ nắm tình hình, thấy con học, vác gậy cửa định dạy dỗ đứa con nên , kết quả tin đang tìm Chu Anh Thịnh, lớn mới ý thức vấn đề nghiêm trọng. Đừng đ.á.n.h con, họ cũng lượt gia nhập đội ngũ tìm kiếm.

 

Hai giờ chiều, tiếng chuông học của trường con em vang lên đúng giờ.

 

Khi các thầy cô giáo kẹp giáo án, cầm hộp phấn bước lớp, họ lập tức ngẩn . Chưa lớp, cảm nhận sự yên tĩnh trong phòng, cứ tưởng đám quỷ sứ hôm nay chăm học đột xuất. Kết quả cửa mới phát hiện nghĩ nhiều . Quay đầu sân thể dục... cũng lấy một bóng . Nghĩa là cũng chẳng học sinh nào học giờ quân sự.

 

Thầy giáo hiểu chuyện gì xảy , lặng lẽ lùi khỏi lớp. Ngay lúc thầy tưởng mắt vấn đề thì hành lang xuất hiện chỉ thầy.

 

"Lớp một học sinh nào." Một giáo viên khẽ .

 

Câu như mồi lửa châm thùng xăng, các giáo viên khác đều bùng nổ.

 

"Buồn thật, lũ nhóc giở trò gì , thấy bóng dáng đứa nào?" Vị giáo viên lúc khỏi văn phòng còn thấy vài học sinh chạy thục mạng sân thể d.ụ.c cơ mà.

 

"Hôm nay Chủ Nhật đấy chứ?" Có giáo viên nghi ngờ.

 

"Sao thể, sáng nay chúng vẫn dạy bình thường mà. nghi đám quỷ sứ cố tình chơi khăm chúng . Không , việc báo cáo lên ."

 

Giáo viên đầu tiên chợt nhớ điều gì, sắc mặt trở nên khó coi. Các giáo viên khác cũng nhớ vụ náo loạn bên ngoài đó, khi học sinh những học mà còn chiếm đóng lớp học, đầu bôi nhọ và chụp mũ giáo viên.

 

"Các... các thầy cô, vài phút giờ lớp, học sinh đều chạy về khu gia binh. Qua điều tra thì là do trẻ em mất tích, học sinh đều về tìm ."

 

Chủ nhiệm giáo d.ụ.c thở hồng hộc xuất hiện. Bất chấp thở đều, thầy vội vàng giải thích tình hình. Học sinh của họ đám học sinh bên ngoài, sẽ chuyện quá khích.

 

"Đứa trẻ nào mất tích? Sao mất tích ở khu gia binh !" Các thầy cô kinh ngạc. Trong ý thức của họ, quân khu là nơi an nhất.

 

"Có khi nào ham chơi nên cố ý trốn ở ?" Các thầy cô phỏng đoán theo góc độ giáo viên.

 

"Rất khả năng. Bắt lũ quỷ sứ chạy năm cây thì đứa nào cũng chạy hì hì, nhưng bảo học văn hóa thì nửa ngày rặn một câu chỉnh. cũng nghi đứa bé mất tích chán học nên cố ý trốn ."

 

"Đi, chúng cũng tìm, tìm đ.á.n.h cho một trận nhớ đời." Có thầy giáo bắt đầu xắn tay áo. Thời thầy cô đ.á.n.h học sinh lười học là chuyện thiên kinh địa nghĩa, phụ thậm chí còn bên cạnh cổ vũ.

 

"Là Chu Anh Thịnh mất tích."

 

Chủ nhiệm giáo d.ụ.c cuối cùng cũng lấy , thấy các thầy cô hiểu lầm, vội vàng rõ danh tính mất tích.

 

"Con trai Chu Chính Nghị á!"

 

Ở đây ít giáo viên từng dạy Chu Anh Thịnh. Tuy đau đầu vì sự nghịch ngợm của thằng bé, nhưng đến thành tích học tập thì ai dám bảo Chu Anh Thịnh chán học mà trốn .

 

" , chính là con trai Chu Chính Nghị. Thằng bé mới đến Quân khu Tô Châu hôm qua, sáng nay còn ở cùng nhà, mãi đến trưa gia đình mới phát hiện thằng bé thấy ." Chủ nhiệm giáo d.ụ.c hỏi thăm tình hình kỹ.

 

"Tiểu Thịnh tuyệt đối đứa nặng nhẹ. Xem là xảy chuyện thật , xem ." Một thầy giáo chạy về hướng khu gia binh. Các giáo viên khác thấy thế cũng vội vàng chạy theo.

 

Trong chớp mắt, trường học khôi phục sự yên tĩnh, chỉ còn chủ nhiệm giáo d.ụ.c vịn tường, lau mồ hôi trán. Không thầy tìm, mà là thầy lớn tuổi , kịp hồi sức.

 

Tại nhà họ Chu, đối mặt với mâm cơm bưng đến mặt, Vương Mạn Vân thật sự nuốt trôi. Chu Vệ Quân và cảnh vệ tìm gần một tiếng đồng hồ mà tin tức gì, cô ăn nổi, vẻ bình tĩnh mặt cũng sắp giữ nữa.

 

Vương Mạn Vân lòng rối bời, bà cụ cũng yên. Cả hai đều vô cùng lo lắng cho Chu Anh Thịnh, họ tin thằng bé nghịch ngợm nhưng tuyệt đối chừng mực, sẽ nhà lo lắng vô cớ.

 

Vương Mạn Vân hối hận vì đưa Chu Anh Thịnh đến Quân khu Tô Châu. Cô ngờ đến đây thằng bé gặp chuyện, xảy đúng lúc và bất ngờ như . Cô chợt nghĩ đến việc Trương Đại Lâm nhất quyết đòi gặp , là đây là âm mưu của kẻ tính kế?

 

"Em Năm, ăn chút cơm . Sức khỏe em vốn , thể vì lo lắng mà bỏ ăn , như thế bất lợi cho việc tìm kiếm Tiểu Thịnh ." Người khuyên Vương Mạn Vân là chị dâu Hai.

 

Chị Hai đang ở cữ, vì cho con b.ú nên . Lúc chị đang bày cơm cho Vương Mạn Vân và bà cụ. Chị Tư khi phơi quần áo xong, lùa vội mấy miếng cơm . Chị là bác sĩ, chiều nay ca mổ, dù lo cho cháu cũng thể xin nghỉ. Cảnh vệ trong nhà tìm Chu Anh Thịnh, lúc chỉ thể để chị Hai chăm sóc hai đang thất thần.

 

"Chị Hai, em . Chị nghỉ , em và ăn cơm ngay đây." Vương Mạn Vân hồn, thấy chị dâu chăm con nhỏ lo lắng bữa trưa cho và bà cụ, lập tức lấy tinh thần.

 

Lúc cứ lo lắng suông chi bằng bình tĩnh . Cô gọi điện cho Chu Chính Nghị, nhà họ Chu và lãnh đạo Quân khu Tô Châu cũng bố trí tìm kiếm, cô nên tự rối loạn, ngược sẽ ảnh hưởng đến bà cụ.

 

"Mẹ, Chính ủy sắp xếp mặt tìm kiếm , đừng lo lắng quá. Tiểu Thịnh thông minh, dù gặp chuyện thật cũng sẽ hóa nguy thành an thôi." Vương Mạn Vân với chị dâu xong, sang trấn an bà cụ. Bà cụ tuổi cao, sức khỏe yếu, cô sợ bà xảy chuyện gì.

 

" đấy , cả quân khu đều đang hành động, Tiểu Thịnh tuyệt đối lạc . Mẹ mau cùng em Năm ăn mấy miếng , ăn thì em Năm cũng ăn, hai sức khỏe thế chịu nổi." Chị Hai bế đứa bé hơn một tháng tuổi từ trong phòng , miệng cũng khuyên giải.

 

Chiêu quả nhiên hiệu quả. Dù là bà cụ Vương Mạn Vân, tuy lo cho Chu Anh Thịnh nhưng cũng để ý đến sức khỏe của đối phương. Hai vội vàng nâng bát lên ăn.

 

"Chị bánh trôi rượu nếp đấy, thời tiết ăn là ngon nhất." Chị Hai chằm chằm hai ăn, sợ họ ăn ít một miếng.

 

Vương Mạn Vân và bà cụ dù khẩu vị cũng thể phụ lòng chị Hai. Hai giám sát lẫn , tuy ăn chẳng thấy mùi vị gì nhưng đúng là ăn hết bát bánh trôi của .

 

"Mẹ, con với em Ba về ."

 

Trong sân vang lên tiếng động, là chị Cả Chu và chị Ba cùng về. Hai hẹn mà gặp, giữa đường chạm mặt . Trong nhà xảy chuyện lớn như , tin xong họ liền vội vàng chạy về.

 

"Chị Cả, chị Ba, lỡ công việc của các chị ." Vương Mạn Vân dậy, ái ngại hai chị của chồng.

 

"Người một nhà, chuyện lỡ với lỡ. Em Năm yên tâm, cả quân khu đều đang hành động, chú Hai và chú Tư cũng đang sắp xếp tìm kiếm, chắc chắn sẽ sớm tìm thấy Tiểu Thịnh thôi." Chị Cả nắm tay Vương Mạn Vân trấn an.

 

"Vâng."

 

Vương Mạn Vân lời khách sáo nữa, nhưng ánh mắt cứ lơ đãng cửa. Cô tự tìm. Lúc trong nhà chỉ chị Hai đang chăm con nhỏ, cô yên tâm để bà cụ ở nhà một .

 

"Em Năm, con cùng chị Cả tìm Tiểu Thịnh . Con yên tâm, nghĩ lung tung , ở nhà chờ các con về." Bà cụ sớm nhận Vương Mạn Vân đang yên. Lúc ai cùng, bà dám để Vương Mạn Vân ngoài một . Giờ hai cô con gái về, một trông nhà, một cùng Vương Mạn Vân là bà yên tâm.

 

"Vâng ạ."

 

Vương Mạn Vân vô cùng cảm kích sự thấu hiểu của bà cụ. Cô và chị Cả cùng cửa.

 

Khu gia binh lúc cũng . Người lớn, trẻ nhỏ đều tích cực tìm kiếm Chu Anh Thịnh. Nhiều như , đừng góc khuất hẻo lánh, ngay cả cái rãnh nước nhỏ cũng bới xem, nhưng mắt vẫn tìm thấy .

 

"Tĩnh Đan, chút tin tức nào của Tiểu Thịnh ?"

 

thấy chị Cả Chu và Vương Mạn Vân, nhịn hỏi thăm. Đều là trong đại viện, ai nấy đều lo lắng quan tâm, bất chấp việc Vương Mạn Vân cũng mặt ở đó.

 

Chị Cả Chu (Chu Tĩnh Đan) vẻ mặt ảm đạm lắc đầu, đó lấy tinh thần cảm ơn đang hỗ trợ: "Hôm nay gây phiền phức cho quá, thật xin và cảm ơn nhiều."

 

"Đều là cùng đại viện, thế khách sáo quá. Trẻ con quan trọng hơn công việc, cô yên tâm, chúng đông thế , nhất định sẽ tìm thấy thằng bé."

 

" đấy, trẻ con là chuyện lớn, chậm trễ nửa ngày việc chẳng thấm ."

 

"Tĩnh Đan, đừng quá lo, chỉ cần còn ở trong đại viện thì chắc chắn lạc ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/rong-con-ba-tuoi-ruoi-ta-dua-vao-tai-ho-cha-ma-tro-thanh-cuc-cung-cua-ca-nha/chuong-116-ke-buon-cho-ngu-ngu-tro-lai.html.]

Những lời ấm lòng như dòng nước ấm chảy qua tim Vương Mạn Vân và chị Cả Chu. Hai gật đầu với chuẩn rời . Tuy Chu Anh Thịnh ở , cũng manh mối gì, nhưng hai vẫn định cố gắng nhiều nơi một chút, xem chỗ nào vô tình bỏ sót .

 

"Các bảo, khi nào là ghét bỏ đứa bé, cố ý giở trò ?"

 

Trong đám mộc mạc, đột nhiên vang lên một giọng lạc lõng. Giọng cất lên, chỉ thu hút sự chú ý của mà còn níu chân Vương Mạn Vân và chị Cả Chu đang định rời .

 

Hai đồng thời xoay . Họ tận mắt thấy kẻ , nhưng các thành viên gia đình quân nhân lý trí lùi một bước, nhường chỗ lộ lời nhảm nhí . Đó là một phụ nữ 24-25 tuổi, trông cũng khá xinh xắn.

 

"Nói rõ ràng xem nào." Vương Mạn Vân sợ phiền phức, cô bước thẳng về phía đối phương.

 

Ngô Linh ngờ cô lập như . Nhìn Vương Mạn Vân đang tiến gần, mặt cô đỏ bừng, vẻ mặt cũng trở nên bất an và câu nệ.

 

"Đồng chí, thôi bỏ , tìm trẻ con quan trọng hơn." Có thấy sự việc sắp to chuyện, vội khuyên giải. Trong suy nghĩ của họ, bất cứ chuyện gì cũng quan trọng bằng việc tìm kiếm đứa trẻ.

 

" kế, nhưng tuyệt đối loại kế ngược đãi con chồng. Không giống như kẻ tâm địa đen tối, bụng hẹp hòi cố ý dẫn dắt dư luận bôi nhọ danh dự của . mời cô cho rõ ràng. Bây giờ rõ, e rằng quá một tiếng nữa, lời đồn sẽ biến thành chuyện - cái kế - lòng bao dung, chuyện đứa trẻ mất tích là do tự biên tự diễn."

 

Ánh mắt sắc bén của Vương Mạn Vân quét qua khuôn mặt . Sau câu châm ngòi , tuy những khác lên tiếng nhưng ánh mắt họ đổi. Họ bắt đầu tin lời của kẻ châm ngòi.

 

"Không... nghiêm trọng thế . Tiểu Linh cũng chỉ là vô tâm lỡ lời thôi, chúng đều tin cô như , đừng nghĩ ngợi lung tung." Có cho kẻ bậy một bậc thang xuống, khi phản bác Vương Mạn Vân xong vội Ngô Linh : "Tiểu Linh, lúc thể năng như thế, mau xin đồng chí ."

 

"Xin , cố ý." Ngô Linh càng lúc càng đỏ mặt, cô hổ đến mức tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống.

 

"Không vô tâm, mà là cố ý."

 

Vương Mạn Vân tin sự việc đơn giản như . Khi cả quân khu đang đoàn kết tìm kiếm đứa trẻ, kẻ não tàn đến mức phát ngôn những lời cố ý kích động cô và nhà họ Chu, kiểu gì cũng thấy đáng ngờ. Rất giống như đang đ.á.n.h lạc hướng mâu thuẫn. Cho nên cô sẽ buông tha cho Ngô Linh.

 

"Cô nhỉ, chỉ mặt gọi tên , cô nhảy nhận vơ gì, là chột ?" Ngô Linh cảm thấy đủ khép nép xin mà Vương Mạn Vân vẫn nắm chặt buông. Cái dáng vẻ hùng hổ dọa chẳng giống chút nào.

 

Ngô Linh nghĩ bụng, kế thì mấy ai bao dung. Cả quân khu đang tìm trẻ con, chỉ Vương Mạn Vân là kế mà tìm, còn rảnh rỗi đây đôi co với . Quá bất thường.

 

Ngô Linh thấy bất thường, trong đám đông cũng thấy Vương Mạn Vân bất thường.

 

"Đồng chí, tục ngữ câu 'đánh kẻ chạy ai đ.á.n.h chạy ', giờ tìm trẻ con quan trọng hơn ? Cô cứ nắm chặt Tiểu Linh buông thì ích gì? Chẳng lẽ đứa bé thể tự nhiên xuất hiện ?" Có cảm thấy Vương Mạn Vân phân biệt chính phụ, bắt đầu thấy ghét cô.

 

Vương Mạn Vân thở dài. Cô chỉ một câu để bảo vệ danh dự của thì bao nhiêu nhảy phản đối, thậm chí cô dám khẳng định cho rằng chính cô hại Chu Anh Thịnh.

 

tranh cãi mà sang chị Cả Chu. Quân khu Tô Châu sân nhà của cô, cô sợ những thể ứng phó , nhưng cô lập trường của nhà họ Chu, liệu họ giống những , cho rằng cô ăn cướp la làng .

 

Chị Cả Chu Vương Mạn Vân, ánh mắt chị dán chặt lên mặt Ngô Linh. "Cô là Vương Mạn Vân hại Tiểu Thịnh nhà ?" Một lúc lâu , chị mới mở miệng.

 

"..."

 

Ngô Linh mặt chị Cả Chu thì còn tự tin như khi đối mặt với Vương Mạn Vân. Bị hỏi dồn, cô bỗng hoảng loạn.

 

Chương 182

Nhà họ Chu ở Quân khu Tô Châu thuộc cấp lãnh đạo, nhà bình thường căn bản dám trêu chọc. Đối mặt với Vương Mạn Vân trẻ tuổi, Ngô Linh dám bắt nạt, nhưng nếu đối mặt với Chu Tĩnh Đan vẻ mặt nghiêm nghị, cô chột ngay.

 

"Nói!"

 

Chị Cả Chu thấy Ngô Linh ấp úng trả lời, cơn giận càng bốc lên. Tiếng quát chỉ dọa Ngô Linh sợ đến mức thẳng , mà ngay cả đám đông vây xem cũng giật thon thót.

 

Mọi đều chị Cả Chu nổi giận. Cũng cơn giận nhắm Ngô Linh phần nào nhắm Vương Mạn Vân. Không ít lén sang bên cạnh, kết quả chỉ thấy Vương Mạn Vân vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

 

Vương Mạn Vân tiếng quát của chị Cả nhắm . Xem chị Cả cũng phát hiện điểm đáng ngờ của Ngô Linh.

 

"Có kẻ tâm địa xa, thấy khác liền suốt ngày suy bụng bụng , cứ cho rằng hễ là kế thì nhất định sẽ đối xử tệ bạc với con riêng của chồng." Chị Cả Chu đến đây thì lạnh một tiếng, mới tiếp.

 

"Chuyện đối xử với con cái thế nào chủ yếu là xem ở nhân phẩm. Nhân phẩm thì dù con ruột cũng còn hơn con ruột. Nhân phẩm mà tồi tệ thì cho dù là con ruột cũng chẳng gì. Đồng chí Ngô Linh, cô đúng ?"

 

Chị Cả Chu những lời mặt , chính là chừa cho Ngô Linh chút mặt mũi nào.

 

Đám đông vây xem lúc cũng hồn. Mọi nhớ tình cảnh nhà Ngô Linh, ánh mắt bắt đầu đổi.

 

Ngô Linh tuy kế, hai đứa con trong nhà cũng con nuôi, nhưng hai đứa con ruột của cô sống trong nhà cũng chẳng gì. Ngô Linh lười biếng, mùa đông sợ lạnh nên việc nhà. Ăn uống thì cả nhà già trẻ kéo nhà ăn giải quyết, cùng lắm tốn chút phiếu cơm.

 

Khổ nỗi Ngô Linh ở nhà việc ưa sạch sẽ. Cô thì sai hai đứa con . Một đứa mới năm tuổi, một đứa ba tuổi, giữa mùa đông giá rét mà bắt hai đứa nhỏ giặt quần áo. Tuy là giặt đồ lót, nhưng nước lạnh thấu xương, trong cảnh nhà nào cũng là lớn tự , đằng Ngô Linh nhẫn tâm bắt con .

 

bắt hai đứa nhỏ giặt. Chúng chỉ giặt đồ của mà còn giặt cả đồ cho bố . Cứ thế suốt cả mùa đông, tay chân hai đứa trẻ nứt nẻ bao giờ lành lặn.

 

Màn châm chọc "chỉ ch.ó mắng mèo" của chị Cả Chu x.é to.ạc thể diện của Ngô Linh. Người bản còn sạch sẽ mà còn nhảy châm ngòi ly gián, đúng là đưa mặt cho đánh.

 

"Tĩnh Đan đúng quá. Bố đối xử với con cái , thật sự thể chuyện con ruột con ghẻ, bao nhiêu bố ruột đối xử với con cái tệ bạc đấy thôi. Chúng từng thấy. Nói vẫn là xem ở nhân phẩm. Nhân phẩm thì con ruột ruột, cuộc sống cũng chẳng dễ chịu gì."

 

phụ họa lời chị Cả Chu, châm chọc Ngô Linh. Điều khiến mấy mới bênh vực Ngô Linh đỏ mặt tía tai, tay chân thừa thãi để . Ngô Linh vả mặt bôm bốp, bọn họ cũng coi như vả lây.

 

Chị Cả Chu thấy trấn áp đám đông, lúc mới khoác tay Vương Mạn Vân, trịnh trọng tuyên bố: "Em Năm là con gái nuôi mà nhận, nhân phẩm quý trọng thế nào cả nhà đều , phiền đến mấy kẻ lòng lang thú lo hão."

 

Chị suýt nữa thì mắng thẳng Ngô Linh là "chó bắt chuột, xen việc khác".

 

Mặt Ngô Linh đỏ như m.ô.n.g khỉ, cúi gằm đầu dám ho he, chân khẽ dịch chuyển, định chuồn êm. Quá nhục nhã, còn mặt mũi nào gặp khác.

 

Thấy Ngô Linh định chuồn, trong lòng hiểu rõ, lúc đang là lúc nước sôi lửa bỏng tìm kiếm trẻ con nên cũng ai bỏ đá xuống giếng, chỉ từng ném ánh mắt khinh thường theo bóng lưng cô .

 

"Đứng !"

 

lúc , Vương Mạn Vân lên tiếng. Cô chỉ lên tiếng mà còn lao tới túm chặt lấy Ngô Linh. Hành động chịu buông tha của Vương Mạn Vân khiến giật .

 

Không đợi hiểu lầm, Vương Mạn Vân thẳng: "Người của cả quân khu đều đang giúp nhà tìm trẻ con, ai nấy đều lo lắng như phụ chúng , duy chỉ cô là cố ý châm ngòi trong đám đông. Nhìn kiểu gì cũng thấy đáng ngờ, nghi ngờ sự mất tích của con liên quan đến cô."

 

Vừa chuyện Chu Anh Thịnh mất tích liên quan đến Ngô Linh, mới hiểu vì Vương Mạn Vân cứ dây dưa buông.

 

"Nói bậy! Cô bậy! Cả nhà đều đang ở trong đại viện giúp tìm trẻ con, thể là do hại . lắm mồm, chuyện qua não, lời đắc tội với cô, nhưng cô cũng thể vu khống hãm hại như thế, oan quá!"

 

Bị túm cổ áo, Ngô Linh khiếp sợ phẫn nộ. Cô vốn định đẩy Vương Mạn Vân , nhưng thấy xúm , cô sợ hãi, dám đẩy , nhưng vẫn cố cãi chày cãi cối.

 

"Đồng chí Vương, chứng cứ ?"

 

Dù là lời Vương Mạn Vân lời biện giải của Ngô Linh đều lý, khiến nhất thời khó phân biệt. Mấy vốn tính cẩn trọng dứt khoát hỏi Vương Mạn Vân đòi chứng cứ. Chỉ cần chứng cứ, bọn họ đ.á.n.h c.h.ế.t Ngô Linh cũng ai dám kêu ca.

 

"Tạm thời chứng cứ, nhưng việc tung những lời lẽ như thời điểm dấu hiệu đ.á.n.h lạc hướng. Quân khu đại viện khác với khu dân cư bình thường, ở đây cảnh vệ canh gác."

 

Vương Mạn Vân đến đây, quanh một lượt, thấy đều đang kiên nhẫn lắng mới giải thích tiếp: "Mấy cổng đều cảnh vệ, hễ bất cứ điều gì khả nghi đều khả năng phát hiện. Nếu đưa một đứa trẻ ngoài, dựa hình thể của nó thì cần công cụ che giấu. Từ sáng đến giờ, trạm gác cổng phát hiện bất cứ vật dụng khả nghi cỡ lớn nào, chứng tỏ Tiểu Thịnh nhà vẫn còn ở trong đại viện."

 

" , nhưng chúng thiếu điều lật tung cả quân khu lên ." Có nương theo suy nghĩ của Vương Mạn Vân mà nhớ .

 

"Nhất định là giấu ở một nơi cực kỳ bất ngờ."

 

Vương Mạn Vân nhíu mày, thực đối tượng tình nghi cụ thể. Quân khu quá rộng, ngoài khu việc còn trường học con em, khu gia binh, diện tích lớn như , bất cứ chỗ nào ngờ tới đều thể giấu .

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

"Chị hiểu ý em Năm . Em nghi ngờ kẻ đưa Tiểu Thịnh khỏi quân khu nên cho cố ý gây hỗn loạn, đó thừa cơ đưa ." Chị Cả Chu là đầu tiên hiểu ý Vương Mạn Vân.

 

" , em nghi ngờ lát nữa thôi, kẻ sẽ điều kiện và cơ hội vận chuyển vật thể thể giấu đứa trẻ ngoài. Thứ hẳn là xuất hiện khung giờ cố định mỗi ngày, thành thói quen, khiến ngay cả cảnh vệ gác cổng cũng chắc nhận vấn đề."

 

Phỏng đoán của Vương Mạn Vân vô cùng hợp logic.

 

"Nói! Các giấu Tiểu Thịnh nhà ?" Chị Cả Chu túm chặt cổ áo Ngô Linh. Sức chị khỏe hơn Vương Mạn Vân, cú túm suýt Ngô Linh ngạt thở.

 

Trong đám nhà nhận tính nghiêm trọng, bất chấp việc thẩm vấn Ngô Linh tại chỗ mà chia chạy về phía các cổng, họ báo ngay cho cảnh vệ lưu ý bất cứ thứ gì thể giấu trẻ con. Người nhà trong đại viện chuyện lớn đoàn kết.

 

"Ngô Linh, mau khai , nếu chờ đợi cô chính là xử b.ắ.n đấy." Đã giơ tay định đ.á.n.h Ngô Linh.

 

"Không ... hại đứa bé, thật đấy, các tin ." Ngô Linh mà chỉ qua vài câu của Vương Mạn Vân, trở thành chuột chạy qua đường thế .

 

cũng cực lực phủ nhận. Trời đất chứng giám, cô lười thì lười thật nhưng tuyệt đối tâm địa hại trẻ con. Cô thù oán với nhà họ Chu, đang sống yên , tội gì hại Chu Anh Thịnh. Chuyện Chu Chính Nghị thăng chức Phó Tư lệnh Quân phân khu Thượng Hải cô rõ, như dám đắc tội.

 

"Tại những lời ? Là xuất phát từ bản ý xúi giục bên tai?" Vương Mạn Vân sớm nhận loại đầu óc như Ngô Linh chỉ thể là kẻ lợi dụng bia đỡ đạn.

 

"Là... là..."

 

Đầu óc Ngô Linh cuồng. Nói thật, lời đúng là cô buột miệng , nhưng ngẫm thì thấy gì đó . Thời gian gần đây, luôn bóng gió với cô rằng kế chẳng thứ lành gì. Người đó chỉ đích danh nhưng thường xuyên lấy ví dụ về những việc ghê tởm của kế. Cô nhiều nên nhiễm, thấy Vương Mạn Vân thì đầu óc chập mạch những lời đó.

 

Vương Mạn Vân thấy mắt Ngô Linh đảo liên tục, đang nhớ , liền cho cô thời gian chần chừ, lập tức truy vấn: "Nếu thể chứng minh cô vô tội, thì trong chuyện cần chịu trách nhiệm, nếu ..."

 

Ý đe dọa cần cũng hiểu.

 

"Là Lưu Mỹ Huệ, bà con xa bên nhà đẻ ." Ngô Linh dọa sợ nhẹ, buột miệng khai cái tên.

 

"Người ?" Vương Mạn Vân thở phào nhẹ nhõm.

 

"Không ở trong đại viện. Chị đến đại viện nửa tháng , ở nhà một tuần ." Ngô Linh dám bậy, Vương Mạn Vân hỏi gì cô đáp nấy, dám giấu giếm chút nào.

 

Vương Mạn Vân lập tức nhận Lưu Mỹ Huệ đồng bọn trong quân khu, hỏi: "Cô quen ai trong đại viện, gần gũi với ai?"

 

Ngô Linh nhíu mày. Lưu Mỹ Huệ đến đại viện một , ngày thường ở nhà cô thì cũng cùng cô ngoài, cô từng thấy Lưu Mỹ Huệ thiết với ai, vì trong đại viện chị còn nào khác.

 

"Nghĩ cho kỹ , bất cứ điểm khả nghi nào cũng bỏ qua!" Vương Mạn Vân nhắc nhở Ngô Linh. Cô việc tìm Tiểu Thịnh liên quan đến đồng bọn của Lưu Mỹ Huệ.

 

Lúc tư duy của Ngô Linh Vương Mạn Vân dẫn dắt. Vương Mạn Vân bảo nghĩ kỹ, cô liền vắt óc nhớ từng cử chỉ hành động của Lưu Mỹ Huệ khi đến đại viện. Năm phút , mắt Ngô Linh sáng lên, phấn khích : "Nhà khách!"

 

"Ai ở nhà khách?" Vương Mạn Vân lập tức hiểu . Thảo nào theo dấu vết của Chu Anh Thịnh thấy thằng bé khu gia binh, hóa là gặp chuyện ngay tại nhà khách.

 

"Đào Dũng, vận chuyển nước gạo và thức ăn thừa ở bếp ."

 

Ngô Linh khai bừa cái tên, quả thực cô từng tận mắt thấy Lưu Mỹ Huệ tiếp xúc với . Tuy chỉ là vô tình va , nhưng vì nghề nghiệp của Đào Dũng đặc thù nên cô nhớ rõ.

 

"Đi."

 

Vương Mạn Vân vội vã hướng về phía nhà khách. Đám đông cũng rầm rập theo. Tuy chắc tin rằng tìm Chu Anh Thịnh đơn giản như , nhưng vẻ tự tin của Vương Mạn Vân, họ bỗng nhiên thấy tin tưởng lạ thường.

 

Nhà khách cách khu gia binh gần, Vương Mạn Vân vất vả. Vì vội vàng nên cô nhanh, khổ nỗi sức khỏe , chỉ một lát mồ hôi đầm đìa, thở dốc. Nhìn Vương Mạn Vân như , ai còn thể dối lòng cô ngược đãi Chu Anh Thịnh. Mẹ kế cũng tùy , ai cũng .

 

Trong lúc Vương Mạn Vân moi tin tức, quân khu thực vẫn luôn điều tra và tra đến nhà khách. Lúc bộ nhà khách phong tỏa, chỉ nhân viên chịu thẩm tra mà vật dụng cũng lục soát nhiều , nhưng vẫn tìm thấy Chu Anh Thịnh.

 

Khi Vương Mạn Vân dẫn đến nhà khách, Chu Vệ Quân và cảnh vệ Tiểu Ngô cũng nhận tin chạy tới.

 

"Mọi đừng vội, đang tra , chắc sẽ sớm tin tức thôi." Người dẫn quân bao vây nhà khách là Sư trưởng Tiết, quan hệ khá với Chu Chính Nghị.

 

"Tra Đào Dũng."

 

Vương Mạn Vân đẩy Ngô Linh vẫn túm chặt về phía Sư trưởng Tiết.

 

Ngô Linh sợ mất mật, chẳng cần Sư trưởng Tiết hỏi vội vàng khai rõ ngọn ngành. Lúc chân cô mềm nhũn, mặt mày trắng bệch.

 

"Sư trưởng, đúng là tên Đào Dũng."

 

Một chiến sĩ đang lật xem danh sách nhân viên kịp thời báo cáo.

 

" sẽ thẩm vấn ngay." Sư trưởng Tiết định thẩm vấn. Ông dẫn kiểm tra bộ nhà khách mà thấy đứa trẻ, giờ ông định cạy miệng Đào Dũng.

 

"Khoan ."

 

Vương Mạn Vân còn thở đều, nhưng cô tuyệt đối đặt hết hy vọng Sư trưởng Tiết. Chu Anh Thịnh thể mất tích từ sáng, đến giờ qua cả ban ngày. Nếu mục đích của kẻ là đưa Chu Anh Thịnh , hoặc thấy đưa nên cao chạy xa bay theo đường khác, thì đứa trẻ sẽ gặp nguy hiểm. Vương Mạn Vân cảm thấy gì đó.

 

"Lão Tiết, nhà chúng thể tìm cháu ?" Chu Vệ Quân hiểu ý Vương Mạn Vân, vội vàng lên tiếng.

 

Lúc chị Cả Chu đang ngừng lau mồ hôi và vuốt n.g.ự.c cho Vương Mạn Vân. Nhìn Vương Mạn Vân khó chịu, mắt chị đỏ hoe. Sau trong đại viện ai còn dám ho he nghi ngờ Vương Mạn Vân là kế ác độc, chị sẽ xé xác kẻ đó.

 

"Cái ..."

 

Sư trưởng Tiết nhóm Vương Mạn Vân chút do dự. Ông lo Vương Mạn Vân kinh nghiệm sẽ phá hỏng hiện trường.

 

"Có cần Chu Chính Nghị đích tìm ông ?" Vương Mạn Vân thấy còn thời gian lãng phí, cũng lời mềm mỏng nữa, trực tiếp lôi Chu Chính Nghị . Nếu chậm trễ cứu , cô tin Chu Chính Nghị sẽ đ.á.n.h cho Sư trưởng Tiết một trận thể tự lo liệu sinh hoạt.

 

"Không cần."

 

Sư trưởng Tiết giật , vội vàng cho .

 

Vương Mạn Vân lúc mới chị Cả Chu dìu nhà khách. Những khác đều dừng bên ngoài. Họ nhà, đông, xông lúc chỉ thêm rối, chi bằng chờ.

 

"Bố, bố mau thẩm vấn chứ!"

 

Tiết Vĩnh Bình và đám trẻ trong đại viện cũng đuổi tới nơi, thấy bố nhà khách nhúc nhích, thiếu niên sốt ruột dậm chân, oán trách ông bố già. Đã lúc nào mà còn mau thẩm vấn. Tiết Vĩnh Bình tuy quan hệ với Chu Anh Hoa nhưng bao giờ ghét Chu Anh Thịnh. Chuyện Chu Anh Thịnh mất tích, cả đám trẻ trong đại viện đều lo sốt vó, thà trốn học cũng tìm.

 

Sư trưởng Tiết con trai nhắc nhở, vội vàng áp giải Ngô Linh phòng thẩm vấn tạm thời của nhà khách. Đào Dũng cần thẩm vấn, Ngô Linh cũng .

 

Thấy Sư trưởng Tiết cuối cùng cũng thẩm vấn, mới thở phào. Không ai rời , tất cả yên lặng chờ đợi. Chưa tìm thấy đứa trẻ, họ yên tâm.

 

Các thầy cô giáo trường con em cũng tới. Nhìn đám học sinh đang nhón chân ngóng chờ, Chu Anh Thịnh tìm thấy, họ cũng lo lắng nên trách mắng học sinh như khi. Vài phút , học sinh phát hiện thầy cô lưng, sợ quá nghiêm chỉnh.

 

"Hôm nay tình huống đặc biệt, Hiệu trưởng cho trường nghỉ học, chuyện các em trốn học sẽ truy cứu nữa." Thầy giáo học sinh của đầy vẻ hài lòng. Vì cứu mà trốn học, Hiệu trưởng đúng là cho trường nghỉ thật.

 

"Em... em nhất định sẽ học hành chăm chỉ."

 

Đám học sinh đứa nào cũng nghịch ngợm dạy nổi, thấy thầy cô ôn hòa truy cứu, bọn chúng tự thấy hổ, từng đứa hứa sẽ học . Trước niềm vui bất ngờ , các thầy cô càng thêm hài lòng.

 

Trong nhà khách, Vương Mạn Vân thẳng xuống bếp ăn. Nếu Đào Dũng là thu gom nước gạo và thức ăn thừa, chứng tỏ vị trí Chu Anh Thịnh khả năng giấu nhất là nhà bếp.

 

"Bếp lật tung ba , phát hiện bất cứ điểm khả nghi nào." Vẻ mặt Chu Vệ Quân trở nên âm trầm pha lẫn bực dọc. Cậu thậm chí những suy đoán tồi tệ. Chỉ cần nghĩ đến việc cháu trai thể còn đời, ý định g.i.ế.c trong kìm mà trỗi dậy.

 

"Bình tĩnh ."

 

Vương Mạn Vân nhắc nhở Chu Vệ Quân. Lúc bình tĩnh, bởi cô bất kỳ sự sơ suất nào cũng thể bỏ lỡ cơ hội cứu đứa trẻ. Chỉ bình tĩnh mới cứu con.

 

"Vâng."

 

Chu Vệ Quân tin phục Vương Mạn Vân. Cô bảo bình tĩnh, lập tức gạt bỏ tạp niệm, sự nóng nảy mặt biến mất nhanh chóng. Chị Cả Chu vẫn luôn lo lắng cho em trai, định tìm cơ hội trấn an, kết quả cần chị mặt, chỉ một câu của Vương Mạn Vân khiến em trai trầm tĩnh . Chị hài lòng, cảm thấy nhà Vương Mạn Vân đúng là phúc phận.

 

Nhà ăn của nhà khách lớn nhưng cũng là một tòa nhà nhỏ, chứa mấy chục ăn cùng lúc. Thiếu nhân viên, nhà ăn vốn náo nhiệt giờ trở nên vắng lặng, chỉ các chiến sĩ gác.

 

Thấy nhóm Vương Mạn Vân đến, chiến sĩ chỉ huy kiểm tra giấy phép của Sư trưởng Tiết mới cho .

 

Nơi đầu tiên họ kiểm tra là bếp . Bếp khá lộn xộn vì khi phong tỏa đang là giờ nấu cơm. Trong nồi cơm nấu chín, thớt rau củ thái sẵn chờ cho nồi, bếp lò vì đột ngột tắt lửa nên thức ăn xào dở vẫn đó nửa sống nửa chín. Tóm , qua thì hỗn độn nhưng vẫn trật tự.

 

Chu Vệ Quân kiểm tra đầu tiên là rau củ. Thực theo vị trí , thứ đối diện đầu tiên là đống thịt thớt. Thập niên 60 vật tư khan hiếm, nhưng nhà ăn nhà khách mỗi ngày vẫn định lượng thịt. Phục vụ nhiều ăn nên thịt thái qua cũng khá nhiều. Trời bắt đầu nóng, thịt để trực tiếp thớt mà đựng trong chậu lớn, phía cách thủy, chụp lồng bàn lên cho khỏi ôi thiu.

 

Chu Vệ Quân dám kiểm tra thịt. Chị Cả Chu suy nghĩ một chút bước tới xem xét, lật lồng bàn lên, thấy bên trong là thịt lợn, chị mới thực sự nhẹ nhõm.

 

Vương Mạn Vân tại chỗ kiểm tra thứ gì mà quan sát bộ nhà ăn. Những chỗ thể giấu đều đập mắt và mở tung trong kiểm tra . Chum gạo, chum nước, kể cả bếp lò cũng kiểm tra.

 

"Nhà ăn hầm ngầm, chỉ kho chứa đồ. Kho kiểm tra, phát hiện điểm khả nghi." Một Đại đội trưởng chạy đến bên Vương Mạn Vân giải thích tình hình.

 

"Thùng nước gạo kiểm tra ?" Vương Mạn Vân nhớ đến nghề nghiệp của Đào Dũng.

 

"Cũng kiểm tra hết, dấu vết." Đại đội trưởng khẳng định chắc nịch. Họ phong tỏa nhà khách kịp thời, Đào Dũng đến một lúc, căn bản kịp di chuyển thứ gì.

 

"Đào Dũng đồng bọn ?" Vương Mạn Vân nóng lòng nhưng vẫn phân tích tỉ mỉ như bóc kén kéo tơ.

 

"Có đồng bọn, nhưng hai rời cùng bắt, hiện đang thẩm vấn." Đại đội trưởng tự theo sát Sư trưởng Tiết phá án nên nắm rõ.

 

Vương Mạn Vân nữa, cô chậm rãi . Trong đầu cô đang suy tính. Cô hiểu tính cách Chu Anh Thịnh, thằng bé bốc đồng nhưng lỗ mãng. Sáng nay cô đồng ý cho nó đến nhà họ Chu nên thằng bé sẽ nán nhà khách lâu. Nghĩa là khi cô rời , Chu Anh Thịnh liền bắt đầu về hướng khu gia binh. Việc mất tích chắc chắn xảy trong quá trình đó.

 

Đáng tiếc thời camera giám sát, nếu lộ trình cụ thể của đứa trẻ rõ ràng chứ dựa nhân chứng như bây giờ. Đứa trẻ nhỏ , nếu để ý thì chắc chú ý tới. Khó khăn trong việc phá án vô hình trung tăng lên. Đây cũng là nguyên nhân đến giờ tìm thấy Chu Anh Thịnh. Vậy rốt cuộc thằng bé mất tích ở vị trí nào?

 

Vương Mạn Vân tin rằng với sự giáo d.ụ.c của cô và Chu Chính Nghị, thằng bé sẽ dễ dàng theo ai, trừ khi là quen hoặc mà thằng bé tin tưởng.

 

" thể xem danh sách tất cả những đang ở nhà khách ?" Vương Mạn Vân đột nhiên nhận điều gì.

 

"Được."

 

Đại đội trưởng lật tập hồ sơ tay, rút một tờ giấy đưa cho Vương Mạn Vân. Sư trưởng Tiết xin chỉ thị của Chính ủy Đỗ, ông đồng ý để Vương Mạn Vân tự tìm trẻ. Với công lao của cô ở miền Tây, Chính ủy Đỗ năng lực của cô mạnh, ngầm chỉ thị tất cả các đội tìm kiếm hôm nay đều phối hợp với cô.

 

Vương Mạn Vân cẩn thận kiểm tra danh sách khách trọ. Danh sách chỉ bao gồm những hiện đang ở mà còn cả những rời hôm nay. Tuy nhiên, dù kiểm tra thế nào, cô cũng thấy gì bất thường. Có lẽ điều liên quan đến việc cô quen nhiều .

 

"Vệ Quân." Vương Mạn Vân gọi.

 

Chu Vệ Quân lập tức lao tới.

 

"Xem danh sách , Tiểu Thịnh với ai, quen ai." Vương Mạn Vân đưa danh sách cho . Chu Vệ Quân với Chu Anh Thịnh, thằng bé quen chắc chắn cũng .

 

"Bút."

 

Chu Vệ Quân bắt kịp tư duy của Vương Mạn Vân. Nhìn rõ tên danh sách, mượn giấy bút của Đại đội trưởng, chép những cái tên phù hợp . Cầm danh sách mới lò, Đại đội trưởng lập tức đưa cho Sư trưởng Tiết. Những danh sách mới đều là đối tượng cần thẩm tra trọng điểm.

 

"Chị Mạn Vân, chị nghĩ mục đích của kẻ là gì?" Chu Vệ Quân hiểu vì bắt cóc cháu . Dù phía cháu là nhà họ Chu và nhà họ Thái, nhưng cả hai nhà đều là quân nhân, bất cứ yêu cầu vô lý nào thì dù là nhà nào cũng thể đáp ứng.

 

"Có lẽ là cảnh cáo." Vương Mạn Vân nhớ tới Trương Đại Lâm, tâm trạng nặng nề. Có thể việc Chu Chính Nghị truy tra khiến kẻ hoảng loạn. Những kẻ đó dám mặt tiếp xúc nên chỉ thể dùng cách để cảnh cáo Chu Chính Nghị điều mà dừng .

 

"Tiểu Thịnh gặp nguy hiểm ?" Tim Chu Vệ Quân đập thình thịch.

 

"Sẽ . Mục đích của đối phương là cảnh cáo, nếu hại Tiểu Thịnh thật sự, bọn họ gánh nổi hậu quả ." Vương Mạn Vân cố gắng trấn an Chu Vệ Quân, nhưng thực cô cũng chẳng nắm chắc chút nào. Mục đích bản chất đúng là cảnh cáo, nhưng nếu cảnh cáo thành thì khả năng...

 

Chu Vệ Quân cũng nghĩ đến điểm nhưng , chỉ tự lừa dối mà tin lời trấn an của Vương Mạn Vân.

 

Mấy tìm một vòng trong nhà ăn mà thấy gì, đành rời . Vừa đến khu phòng nghỉ thì thấy đám đông đen kịt. Lúc chỉ nhà trong khu gia binh mà nhiều quân nhân quan hệ với Chu Chính Nghị cũng chạy tới.

 

"Tìm thấy ?" Có sốt ruột hỏi nhóm Vương Mạn Vân.

 

Mấy bất lực lắc đầu.

 

lúc , ánh mắt Vương Mạn Vân vô tình dừng ở một chỗ, nhịp tim cô bỗng nhiên đập nhanh dữ dội.

 

 

Loading...