“Mẹ, đừng bậy nữa!”
“Nói thật thôi. Mẹ thì ai ?
Mà nếu nó gì, con gái liệu khá hơn ?
Mẹ nhịn là vì nghĩ nó thể giúp ích cho con, chứ thì đá lâu .”
Video dừng ở đó.
màn hình, bật lạnh.
là một cặp con rác rưởi.
Rồi chẳng bao lâu, hai con họ tới nhà thật.
Vừa mở cửa, bà nở nụ răng lợi, túm tay :
“Ôi trời ơi, thông gia đây ! Chị trẻ ghê, trông như kém cả chục tuổi chứ!”
nhẹ nhàng rút tay , mỉm:
“Thông gia gì vội. Cưới hỏi mà gọi.”
Rồi hỏi lạnh:
“Mẹ họ gì nhỉ?”
“Dạ, con họ Lưu ạ.”
“À, thế chào cô Lưu. họ Tôn, cứ gọi là cô Tôn cho dễ.”
Bà khựng một chút, giả lả:
“Phải , theo chị .”
mời . Vừa xuống, mắt bà đảo khắp căn hộ, soi từng món đồ như nhân viên kiểm kê tài sản:
“Căn nhà là của chị luôn hả?”
“Ừ, mua đấy.”
Ánh mắt bà sáng lên:
“Thế thì chắc của hồi môn cho con gái cũng kha khá nhỉ?”
khẩy:
“Cô đừng lo hồi môn, lo sính lễ .”
“Ôi dào, thời buổi ai còn đòi sính lễ. nếu chị , nhà cũng keo — ba vạn nhé. Lần đưa một vạn , giờ thêm hai vạn nữa.”
Tiểu Ngọc xong mà mặt trắng bệch.
vẫn , giọng nhẹ nhưng từng chữ như dao:
“Không cô Lưu. Sính lễ ít nhất hai mươi tám vạn, thêm bộ ngũ kim năm món — tổng năm, sáu chục vạn là mức cơ bản thôi.”
“Nhà thì nếu , thuê cũng . Miễn là chỗ ở riêng, ký túc chồng.”
Bà suýt nghẹn:
“Trời đất, nhà gì chừng đó tiền!”
“Không . Không thì khỏi cưới. cũng gấp gả con gái .”
Đổng Thành Kiến vội chen , giọng khẩn khoản:
“Cô Tôn, cháu thật lòng yêu Tiểu Ngọc, cháu chỉ thiếu tiền thôi, nhưng tình cảm là thật!”
nhướng mày:
“Tình cảm mà để yêu khổ, thì chẳng đáng một xu.
Đàn ông thương thì lo cho , chứ đây kể khổ.”
Hắn cứng họng.
tiếp, giọng nhẹ nhưng gắt:
“Con trai chí thì chuẩn từ sớm. Giờ hai bàn tay trắng, là do cha từng coi trọng việc cưới hỏi. Cái đó sửa trong một sớm một chiều .”
Bà Lưu chen , méo:
“Không cô Tôn, nhà nghèo thật, công nhân quèn thôi, so với chị…”
chỉ mỉm , thèm đáp.
Bà liền sang tấn công Tiểu Ngọc:
“Tiểu Ngọc , dì thương con lắm, con với Thành Kiến là duyên trời.
Sao cứ chia rẽ hai đứa ? Con với con , bảo đừng nghiêm thế nữa.”
Đổng Thành Kiến cũng theo, giọng nài nỉ:
“Tiểu Ngọc, em giúp …”
im, chờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/re-quy-keo-kiet-tung-dong-toi-giup-con-gai-sang-mat/5.html.]
Tiểu Ngọc ngẩng lên, giọng bình thản, run, :
“Anh Thành Kiến, từng : Mẹ sẽ bao giờ hại .
Em cũng nghĩ — em cũng sẽ bao giờ hại em.
Cho nên… em chọn lời .”
Không khí đóng băng.
Đổng Thành Kiến ngây như tượng, bà Lưu cũng cứng đờ mặt.
Sau khi hai con họ cuống quýt rút , Tiểu Ngọc sang , giọng trầm tĩnh:
“Mẹ… con chia tay.”
Chỉ bốn chữ, nước mắt, run rẩy.
con, khẽ mỉm .
“Tốt. Lần , con tỉnh thật .”
Sau đó, Tiểu Ngọc nghỉ việc, bảo qua công ty .
mà lòng vui tả nổi.
Vài tháng , con bé bắt đầu thành tích rõ rệt. còn tổ chức hẳn một buổi tiệc nhỏ mừng cho nó.
Trong men rượu, Tiểu Ngọc ôm , mắt đỏ hoe:
“Mẹ ơi… may mà ngày đó giữ con .
Nếu , chắc giờ con ngu dại mà rước họa …”
, vỗ vai con:
“Yêu đúng thì hôn nhân là hạnh phúc.
yêu sai thì cưới chẳng khác gì tự đào hố chôn .”
Tiểu Ngọc tựa đầu vai , giọng nhỏ nhẹ:
“Con vẫn thích sống cùng nhất.”
Mọi chuyện êm ả trôi một thời gian — cho đến hôm định mệnh đó.
Trong buổi tụ tập bạn bè, và Tiểu Ngọc vô tình chạm mặt… Đổng Thành Kiến.
Lúc mới chia tay, còn mò đến lóc vài , diễn y như phim truyền hình cũ rích.
Tiểu Ngọc lúc tỉnh, đá bay hết trò thương hại.
Sau đó chuyển sang dở trò đeo bám, báo thẳng công an.
Bị giam mấy ngày, tù thì ngoan như ch.ó con — biến luôn.
Ai ngờ hôm nay đụng .
Trớ trêu , đang… xem mắt.
Nhìn thôi cũng thấy thảm: cô gái dậy bỏ , phi tới chặn đòi… tiền.
“Cô trả tiền bữa !” — bà gào ầm lên.
Cô gái ngơ ngác chỉ tờ tiền bàn:
“ trả mà? và con trai bà thống nhất chia đôi.”
“Chia đôi cái gì? Không cô thì con trai ăn bữa ! Cô trả hết mới đúng!”
Cả quán im phăng phắc.
Cô gái tức đến run, rút thêm tiền ném xuống bàn:
“Được , thêm đây!
Nói thật, con trai bà như thế thì mà ế dài. Nhất là bà .”
Bà gào lên như mất lý trí:
“Cô gì mà ? Con trai từng bạn gái xinh , học cao, nhà giàu!
Người thích nó đầy!”
Cô gái nhạt:
“Thế ‘bạn gái xinh ’ đó giờ thành bạn gái cũ ?”
Bà Lưu nghẹn, hét toáng:
“Tại nó bắt cá hai tay chứ !”