Mối tình đầu mà, giống như vết sẹo, qua tưởng lành nhưng chỉ cần chạm nhẹ rát.”
thở dài. hiểu rõ tính nó — mềm như bún, dễ thương nhưng cũng dễ tổn thương.
Muốn nó dứt hẳn thằng đó, e là còn “trị” dài dài.
Tối hôm đó, về nhà, Tiểu Ngọc đột nhiên :
“Mẹ ơi, con xin nghỉ phép . Hai con du lịch .”
:
“Ồ, con gái chịu tỉnh hả?”
“Con mệt với họ lắm ạ. À, Đổng Thành Kiến nhận tiền , còn nhắn tin bảo con đừng giận nữa, giữ liên lạc.”
gật đầu:
“ như đoán. Người nhận , vì còn giữ con ‘mồi ngon’.
thôi, mặc kệ. Ta chơi cho sảng.”
Thế là hai con khăn gói Hải Nam, một mạch nửa tháng.
Mấy ngày đầu, Tiểu Ngọc vẫn thẫn thờ, cũng mặc kệ, cho nó tự ngẫm.
Đến nửa chuyến , con bé dần vui vẻ, bắt đầu trở , thậm chí còn selfie chụp lia lịa.
mừng thầm: Tốt, con sắp thoát .
đời mà, luôn thích trêu ngươi.
Hôm hai con kéo vali về đến cửa, kịp mở khoá, thấy Đổng Thành Kiến đó, mặt sầm sì như ai đạp.
Vừa thấy Tiểu Ngọc, gằn giọng:
“Nửa tháng nhắn tin, trả lời, hoá là du lịch với khác ?
Tôn Ngọc, em thế xứng đáng với ?”
Tiểu Ngọc trừng mắt:
“Anh chuyện cho đàng hoàng .”
Hắn vẫn gào lên như mất kiểm soát:
“Có em mới đúng ? Nên mới lạnh nhạt với ?”
Tiểu Ngọc bật , giọng cay chát:
“Anh quên sạch những gì và nhà ?
rõ ràng – chia tay!”
Lúc kéo vali bước xuống xe, lạnh nhạt .
Đổng Thành Kiến thấy , mặt tái mét, giọng hạ thấp tức khắc:
“Bác gái… cháu… cháu là hai cùng …”
Hắn ấp úng, đổi giọng lấy lòng:
“Xin , Tiểu Ngọc. Anh hiểu lầm .
Lúc đó thật sự nhập viện, hề định đòi tiền .
Mẹ còn mắng suốt, nên vay tiền em.”
“Bà nhất quyết nhận khoản con chuyển nữa… Em hiểu sai , thật lòng yêu em mà.”
“Bốn năm bên , em còn hiểu ? Anh khéo , nhưng bao giờ dối em cả.
Em nhớ , hai đứa từng hứa là chuyện gì cũng cho , im lặng?”
“Chúng yêu bao năm khổ sở như mới ngày hôm nay… em nỡ chia tay thật ?”
Vừa , túm lấy tay Tiểu Ngọc, ánh mắt như ch.ó con bỏ rơi.
chỉ thở dài — cái chiêu đ.á.n.h tình cảm , xài mãi mà con vẫn sập bẫy.
Tiểu Ngọc vốn mềm lòng, chỉ cần nỉ non dăm câu là chùn xuống.
mà chỉ bóp trán.
Không con ép, lên tiếng :
“Cậu là Tiểu Đổng đúng ?”
Hắn sang, lễ phép giả vờ:
“Dạ, chào bác ạ.”
nhạt:
“Nếu hai đứa thật sự yêu thì cũng chẳng ngăn.
cưới xin trò con nít. Phải cho đúng phép, đúng nghĩa.
Muốn đến chuyện hôn sự, thì dẫn đến, đàng hoàng qua nhà xin phép.
Lúc đó, mới xem xét.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/re-quy-keo-kiet-tung-dong-toi-giup-con-gai-sang-mat/4.html.]
Mặt sáng rỡ như vớ vàng:
“Dạ, đúng ạ! Con sẽ dẫn đến ngay!”
chỉ mỉm , nhưng trong lòng thì khẩy: Tới , chờ.
Tiễn xong, Tiểu Ngọc sang , giọng run run:
“Mẹ… con nên tiếp tục với ?”
con gái, nhướng mày:
“Lại mềm lòng đúng ?”
Nó lí nhí gật đầu, ôm mặt:
“Mẹ ơi, con ngu quá… con xin …”
thở dài, kéo nó lòng:
“Không ngu , chỉ là con trái tim. Mà tim thì sẽ đau — chuyện thường tình.
Tình yêu chẳng thứ ai cũng dứt một phát là xong.”
vuốt tóc nó, nhẹ giọng:
“ nhớ điều : con thể yếu đuối với cả thế giới, nhưng đừng bao giờ yếu đuối với kẻ coi thường con.”
Tiểu Ngọc nấc:
“Mẹ… may mà ở đây.”
, ánh mắt dịu :
“Mẹ sinh con, bỏ .
điều cho con hiểu: yêu là chuyện của hai ,
còn cưới là chuyện của hai gia đình.
Đừng bao giờ mơ tưởng một đàn ông thể chống cả nhà vì con.”
Tiểu Ngọc im lặng, vẻ hiểu. Ánh mắt nó bỗng sáng hơn một chút — lẽ, , nó thực sự ngấm .
Một tuần , đúng như hẹn, Đổng Thành Kiến dắt đến nhà.
Chưa kịp đến cửa, nhận tin nhắn từ chị bạn ở cùng khu.
Chị gửi đoạn video sân, kèm câu hỏi:
“Người là bạn trai con đúng ? Nhìn quen lắm.”
đáp:
“Ừ, hôm nay nó với tới nhà bàn chuyện cưới xin.”
Chị nhắn gấp:
“Thế thì xem ngay , nóng đấy!”
mở clip — cảnh rõ mồn một.
Đổng Thành Kiến và sảnh, bà bặm môi, vẻ mặt đầy châm chọc:
“Ở khu sang thế mà tiếc mấy cái phong bì mắt ? Con gái nhà dễ bắt nạt .”
Hắn cúi đầu:
“Mẹ, lên , đợi.”
“Đợi thì đợi. Cái kiểu con cứ rối rít nịnh nó, cho đấy. Đàn ông gì mà bản lĩnh.”
Rồi bà quanh, hừ khẽ:
“Khu cao cấp cái nỗi gì. Tao con bé là con nhà đơn , nó tự mở công ty?”
Hắn gật đầu.
Bà liền khẩy:
“Mở công ty ? Đàn bà công ty thì chỉ hai kiểu: hoặc thuê, hoặc trò dơ dáy kiếm tiền nhanh. Tin tao , chẳng sạch sẽ gì .”
Đổng Thành Kiến đỏ mặt: