Ba phút , nó điện thoại, vẻ mặt tươi tỉnh trở , chạy khoe:
“Mẹ ơi, đoán sai ! Ảnh chỉ hỏi cho thôi. Mẹ ảnh còn nhắn sợ chuyển ít quá nữa kìa!”
xiên miếng thịt nướng thở dài:
“Con ơi là con, ngây thơ thế đời hốt sạch mất.”
nó, chán chẳng buồn giảng nữa. nghĩ :
“Thôi , với con cá thêm một ván nữa.
Trong ba ngày, kiểu gì thằng đó cũng tìm cớ đòi tiền.”
Nó trố mắt:
“Không thể nào! Anh còn sợ cho ít mà!”
nhún vai:
“Thế cá ?
Nếu thắng, con xin nghỉ phép đưa du lịch.
Còn nếu thua, chịu một điều kiện bất kỳ của con. Sao? Dám chơi ?”
Thật rủ nó chơi từ lâu , mà nào nó cũng viện cớ “ Thành Kiến bận”.
Lần thì hết đường chối.
Nó hí hửng gật đầu:
“OK ! Lần thua chắc!”
Hôm , tới công ty sớm xử lý công việc.
Giữa trưa, định ăn, thấy Tiểu Ngọc thò đầu văn phòng, mặt cắt còn giọt máu.
thấy con gái ló đầu văn phòng mà mặt mày ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, liền hỏi:
“Gì đây, chạy đến tận chỗ , trông như đời đ.ấ.m cho một trận thế ?”
Tiểu Ngọc thở dài thườn thượt, đôi mắt đỏ hoe:
“Mẹ ơi… hôm nay Thành Kiến gọi, bảo ngất, nhập viện.”
nhướng mày:
“Rồi ? Có nặng ?”
“Không ạ. … bảo quên ví, cần đóng viện phí, nhờ con chuyển giúp. Con hỏi bao nhiêu thì bảo… một vạn.”
Vừa dứt lời, nước mắt nó rơi lã chã.
“Mẹ , trùng hợp kiểu gì mà khéo thế hả ? Con dám tin nữa… chắc con ngu thật .”
tựa lưng ghế, thở dài:
“Thế con chuyển ?”
“Không. Con còn đang tức đây. Con thẳng với ảnh là ‘đàn ông mà đến một vạn cũng xoay nổi thì mà hỏi ’. Con ngu nữa .”
nắm tay nó, nhạt:
“Giỏi. Bây giờ thì ăn, ăn phân tích.
Cái vụ một vạn đó, — nhà nó xong , kiểu gì cũng còn trò khác để moi tiếp.”
Tiểu Ngọc uất ức, môi run run:
“Mẹ ơi, con mệt quá . Một vạn thôi mà, tiếc thế thì đừng tặng! Đã tặng còn bày trò đòi , hèn thật!”
bật :
“Con ơi, tiếc nhưng vẫn tặng — vì giữ mặt mũi, để tưởng là họ ‘coi trọng con dâu tương lai’. Mấy trò diễn đó gặp đầy .”
Tiểu Ngọc nghiến răng, tức đến run , mắng Thành Kiến một tràng tiếc lời.
kéo nó xuống căn tin, gọi hai phần cơm.
Chưa kịp ăn, điện thoại nó đổ chuông.
Nó đảo mắt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/re-quy-keo-kiet-tung-dong-toi-giup-con-gai-sang-mat/3.html.]
“Lại là thằng Thành Kiến! Giữ khư khư cái một vạn như giữ sổ tiết kiệm!”
Nói xong bấm .
Giọng vang lên từ đầu dây bên , chua chát và hỗn láo:
“Tôn Ngọc, em còn định dây dưa đến bao giờ? Không em sẽ chuyển cho ? là nhầm , chẳng sai – con gái như em chỉ tiền!”
Tiểu Ngọc đập tay xuống bàn cái “rầm”, hét điện thoại:
“Câm họng! Một vạn của nhà coi đáng một bữa cà phê!
Mẹ tặng cái túi rẻ nhất cũng hai ba vạn, thèm khát gì mấy đồng của nhà ?
Đã tiếc thì đừng vẻ hào phóng!
Đổng Thành Kiến, hôm nay thấy rõ mặt thật của . Chia tay , khỏi dây dưa nữa!”
Nói xong, nó tắt phụp máy, tức đến mức tay run bần bật.
gắp cho nó miếng thịt, tỉnh queo:
“Ăn . Đừng để cái thằng hèn đó mất ngon miệng.
Đàn ông kiểu đó, vứt cũng ai nhặt.”
Tiểu Ngọc cầm đũa, nghẹn ngào:
“Vâng, con hiểu .”
Ăn xong, ngả , thêm:
“Con chuyển khoản trả cho , đừng gửi cho . Để xem bà dám nhận .”
Tiểu Ngọc chớp mắt, bật :
“Mẹ cũng , để con gửi cho ảnh.”
Về văn phòng, hỏi chuyện hôm đầu nó đến nhà Thành Kiến.
Nó kể, giọng dịu :
“Mẹ ảnh chuẩn cho con đôi dép mới, con nghĩ cũng , nhưng mà… to đùng, mang tuột cả chân, còn màu xám tro, c.h.ế.t .”
nhướng mày, khẩy:
“Thế thì đúng kiểu . Chắc bà mua cho con trai.
Nghĩ rằng con chỉ đúng một cho lệ, nên tiện tay mua cỡ chân thằng quý tử, lấy mang tiếp. Kiểu tiết kiệm bẩn đấy.”
Tiểu Ngọc há hốc:
“Trời ơi, chỉ là đôi dép hơn chục nghìn thôi mà cũng tính toán kiểu đó ?”
“Ừ, đấy gọi là ‘tiết kiệm thành thói quen sống’. Còn thấy gì .”
Nó nhớ điều gì liền kể tiếp:
“Lúc con đến, họ mang trái cây mời, thanh long với cam. Mà là cả quả to tổ bố, chứ cắt gì hết, bảo con ăn kiểu gì?”
nhún vai:
“Ý là ‘đừng ăn’. Cắt thì mất công, mời cho hình thức thôi. Kiểu ‘đến thì , ăn thì miễn’.”
Tiểu Ngọc trợn mắt:
“Còn nữa, bảo giỏi nấu ăn, con thích ăn lẩu nên nấu tại nhà.
Con tưởng vui, ai ngờ nồi lẩu thịt dê! Món con ghét nhất đời luôn!
Còn rau, mỗi dĩa xúc xích .”
Nói đến đây, nước mắt nó trào :
“Mẹ ơi… con chia tay thật . Con chịu hết nổi.”
vỗ vai nó, giọng nhẹ hơn:
“Khóc , xong cho nhẹ. mà — thật, miệng thì chia tay, chứ tim con còn buông .