Năm nay, Đổng Thành Kiến bảo đưa nó về mắt bố .
Tiểu Ngọc mừng như điên, còn hỏi :
“Mẹ ơi, con nên chuẩn quà thế nào cho ?”
chỉ nhạt:
“Chuẩn gì, mà thật lòng thì chỉ cần con cũng đủ quý . Còn nếu giả tạo, con gói vàng cũng chẳng cứu nổi .”
lấy đồ ăn, thấy Tiểu Ngọc ngoài ban công, cầm điện thoại, mặt mày ngẩn ngơ.
Chắc là cái thằng Đổng Thành Kiến gọi tới năn nỉ xin .
khẽ thở dài, đặt túi đồ ăn xuống bàn.
là đơn . Từ hồi Tiểu Ngọc học cấp hai, phát hiện chồng mèo mỡ bên ngoài. Hôm đó gào , ầm ĩ – chỉ thản nhiên ném cho ông tờ đơn ly hôn. Nhanh gọn, dứt khoát, sạch sẽ như cắt u nhọt.
công việc riêng, kinh tế vững vàng.
Còn chồng cũ? Thất nghiệp quanh năm, rỗng túi, đến cái cớ giành quyền nuôi con cũng chẳng .
Mấy năm nay, hai con sống nương tựa .
Tiểu Ngọc ngoan, hiểu chuyện, thương , học hành chăm chỉ, bao giờ khiến bận lòng.
Cuộc đời vốn yên — cho đến khi cái tên Đổng Thành Kiến xuất hiện.
Năm nó học năm hai đại học, đúng hôm sinh nhật, trai lấp ló nhà mang quà tới.
Hai đứa ríu rít như đôi chim non.
Tối về hỏi, nó còn sợ nổi khùng, cứ ấp úng mãi dám .
:
“Con , yêu ai thì yêu, miễn là đừng yêu sai . Mẹ quái vật mà con sợ thế.”
Nghe nó mới dám thú nhận.
Còn hớn hở đưa điện thoại khoe hình .
liếc một cái — trời ạ, nhan sắc cỡ đó mà dám bước nhà ?
Thật sự, là thấy hợp vía.
thôi, tự nhủ, nên phán qua cái mặt.
Học đại học với con thì chắc cũng đến nỗi nào.
Ai dè, tìm hiểu thêm một chút, ngã ngửa.
Nhà bình thường, ba chị gái – thôi là kiểu “con út nhà đông chị, quen chiều”.
Mấy lên trường thăm con, cứ như con chuột dí, thấy là né, chẳng dám ngẩng mặt chào.
Loại đàn ông mà lễ phép còn đợi khác gợi ý, thì mà nên cơm cháo gì.
thẳng với Tiểu Ngọc:
“Mẹ thấy thằng đó . Nhìn cách nó né tránh là bản lĩnh.”
Nó lập tức bênh:
“Không , ảnh chỉ hướng nội thôi!”
khẩy:
“Ừ, hướng nội đến mức thấy bạn gái thì chạy trốn, đúng là ‘hiếm khó tìm’.”
, thêm chỉ vô ích.
Con gái đang đắm chìm trong mấy thứ gọi là “tình yêu chân thành”, lọt lời .
Cũng đúng thôi — nó lớn lên thiếu vắng hình bóng cha. cho nó một mái ấm trọn vẹn, giờ mà cấm đoán, chỉ khiến nó càng lao đầu .
Thế nên chỉ dặn:
“Yêu thì cứ yêu, cấm. nhớ kỹ, con là con gái, giữ .
Thời buổi yêu sai, nhưng ngu thì tội. Cứ bảo vệ bản cho , đừng để thiệt.”
Tiểu Ngọc gật đầu, miệng “ ” mà mắt long lanh như đang chuyện cổ tích.
Thấm thoắt bốn năm trôi qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/re-quy-keo-kiet-tung-dong-toi-giup-con-gai-sang-mat/2.html.]
Năm nay, Đổng Thành Kiến đột nhiên đưa nó về mắt bố .
Tiểu Ngọc phấn khích như bay lên trời, còn hỏi nên chuẩn quà gì cho “ dáng con dâu tương lai”.
đang dở tay ngẩng lên, chỉ đáp nhạt:
“Cầm giỏ trái cây là , gặp đầu, quà cáp thôi. Đừng quá.”
Nó giãy nảy:
“Không , đầu mắt mà qua loa thế , con mua gì bổ bổ chút.”
nheo mắt:
“Bổ ? Người nhà đáng để con bỏ công bổ ?”
Nó gật đầu lia lịa:
“Đáng chứ ! Anh Thành Kiến ba ảnh thích con lắm, còn khen con ngoan, xinh, điều. Mẹ xem, còn chuẩn cả bàn đồ ăn ngon đón con nữa!”
Trong lòng thì khẩy, nhưng ngoài mặt vẫn giữ giọng dịu dàng:
“Được thôi, con cứ mua. nhớ cho kỹ, tối nay ở qua đêm, rõ ?”
“Con mà!” – Nó đáp nhanh.
Tối đó, Tiểu Ngọc về sớm, mở cửa reo vang:
“Mẹ ơi, thấy , con đúng mà! Nhà thật sự quý con lắm! Mới đầu gặp mà lì xì hẳn mười nghìn lẻ một tệ đấy!”
Nó khoe, mắt sáng rỡ như trao vương miện.
nhướng mày:
“Đưa bằng tiền mặt ?”
“Không ạ, add WeChat con chuyển khoản luôn!” – Nó chìa điện thoại cho xem, tít mắt.
nhếch môi:
“Trời ơi, đồ con nít! Con đúng là mềm hơn bún.”
Nó ngơ ngác:
“Sao ?”
nhẩn nha , giọng pha chút mỉa:
“Biết con đến, mà đổi nổi chục tờ tiền mặt ? Cái lý ‘quên mang theo’ chỉ ngu mới tin.”
Nó khựng :
“Nhỡ thật sự tiện thì ?”
bật , sắc lạnh:
“Không tiện? Ngay đầu phố cái ngân hàng, cách đầy năm trăm mét. Không tiện thì tự hiểu.
Người mà coi trọng con, bao lì xì chuẩn sẵn, cần viện cớ. Còn ngại chuyển khoản, thì dùng Alipay cho nhanh gọn, chứ ai đời lén lút qua WeChat? Là vì họ sợ con dám nhận đấy!”
“Mẹ chứ, nếu thằng Thành Kiến thực sự thương con, nó là đứa giành lấy điện thoại, tự tay bấm xác nhận mới đúng. Chứ cái kiểu con lưỡng lự, giả vờ gọi hỏi dò, mà ngứa cả tai.”
Tiểu Ngọc á khẩu.
khoanh tay, khẩy:
“Mẹ cá nhé, con thử bấm xác nhận xem. Chưa đến ba phút, thằng đó gọi ngay cho mà coi.”
Nó cố cứng miệng:
“Con tin !”
Rồi chuyện gì đến cũng đến.