Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 96.2
Cập nhật lúc: 2024-08-04 10:24:01
Lượt xem: 206
Tiếng khóc dần nhỏ lại, nghe thấy Bùi Tri Diễn ra lệnh chuẩn bị nước, Huỳnh Chi vội đứng dậy đi hầu hạ.
Nàng vén rèm định bước vào trong thì nghe Bùi Tri Diễn nói: “Nước chuẩn bị xong thì lui ra.”
Huỳnh Chi không nhìn thấy tình cảnh bên trong, lại không dám trái lời thế tử, chỉ đành cúi đầu rời đi.
Bùi Tri Diễn khoác tạm một chiếc áo ngoài lên vai, trên trán, cổ hắn đầy mồ hôi, khóe mắt cũng lộ vẻ mệt mỏi, tất cả đều cho thấy hắn đang thỏa mãn cực độ.
Hắn trở lại bên giường, vén mấy sợi tóc dính trên mặt Quý Ương, thương xót chạm vào đôi môi bị nàng cắn đến rướm máu.
Quý Ương cau mày, khẽ rên rỉ, nghiêng đầu sang một bên, tiếng rên nhỏ nhẹ yếu ớt, toàn thân nàng toát lên vẻ yêu kiều mỹ lệ sau khi được yêu thương.
Bùi Tri Diễn bế nàng lên, cảm nhận nàng kháng cự, hắn nhẹ nhàng dỗ dành: “Đi tắm sẽ dễ chịu hơn.”
Quý Ương mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt, nàng lo lắng, yếu ớt giãy giụa, nhưng không địch lại được sức mạnh của hắn, nàng chỉ biết mím môi, tựa vào lòng hắn, đầu mũi đỏ au, khóe mắt vẫn còn ướt, trông vô cùng đáng thương.
Cho đến khi đặt mình vào nước ấm, Quý Ương mới tỉnh táo lại.
Nhận ra mình đang được Bùi Tri Diễn bế vào trong bồn tắm, nàng đỏ mặt giãy ra khỏi vòng tay hắn, ôm chặt lấy thân mình, như muốn trốn thoát, lắp bắp nói: “Ta tự tắm được.”
Bùi Tri Diễn cũng không ép nàng, thoải mái dựa người vào bồn tắm, cánh tay đặt lên thành bồn, mắt hơi cụp xuống, gật đầu: ‘‘Cũng được.”
Quý Ương chăm chú nhìn những giọt nước chảy từ vai hắn xuống, cánh tay hắn gầy gò nhưng rắn chắc. Nàng nhanh chóng chớp mắt, dời ánh nhìn đi nơi khác, học theo Bùi Tri Diễn cúi đầu nhìn xuống mặt nước, nhưng cảnh tượng trong làn nước trong suốt lại khiến nàng kinh ngạc hơn.
Nàng có thể nhìn thấy rõ, vậy chắc chắn Bùi Tri Diễn cũng có thể nhìn thấy rõ. Thảo nào hắn lại dễ dãi đến thế, thì ra hắn có chủ ý này.
Quý Ương khẽ kêu lên một tiếng, tay vịn thành bồn tắm xoay người lại, thu mình lại nhỏ bé.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bùi Tri Diễn cười khẽ, nàng có thể che được phía trước, nhưng phía sau thì sao? Thật đáng yêu khiến người ta mê mẩn.
“Không tắm nhanh, cẩn thận bị cảm lạnh đấy.” Bùi Tri Diễn “quan tâm” nhắc nhở.
Quý Ương vội vàng hất nước lên vai: ‘‘Xong rồi.” Nàng không dám quay đầu nhìn Bùi Tri Diễn, yếu ớt nói: “Ta ra trước.”
Đôi xương bướm mảnh mai phập phồng yếu ớt dưới lớp da trắng ngần, bồn tắm không lớn, Bùi Tri Diễn chỉ cần đưa tay là dễ dàng nắm lấy cánh tay nàng.
"Thế tử." Quý Ương hoảng hốt quay đầu lại, giọng nói đầy vẻ lo lắng.
Nhờ lực nổi của nước, nàng như một con cá nhỏ, dễ dàng rơi vào lòng Bùi Tri Diễn.
Bùi Tri Diễn cười chế giễu nàng: ‘‘Sao ngay cả tắm rửa cũng không biết?"
"Ta biết." Quý Ương cúi đầu, lo lắng, cảnh giác phản bác nhẹ nhàng.
"Nếu biết thì sao chỉ hất hai vốc nước, trêu chọc ta sao?" Bùi Tri Diễn cúi đầu nhìn nàng.
Quý Ương cắn môi, hắn sao có thể nói như vậy, nếu không phải vì hắn cứ nhìn chằm chằm, nàng đâu chỉ nghĩ đến việc mau chóng rời đi.
Bùi Tri Diễn nghiêm túc nói: ‘‘Để ta phục vụ nàng vậy."
Hắn tách hai đầu gối của Quý Ương ra, cơn đau khiến Quý Ương khẽ run rẩy, thoáng chốc nhớ lại chuyện vừa rồi chẳng đẹp chút nào, thậm chí còn đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/rang-buoc-diu-dang/chuong-96-2.html.]
Nhận ra con thỏ nhỏ trong lòng đang run rẩy, Bùi Tri Diễn nhíu mày hỏi: "Có đau lắm không?"
Quý Ương không biết lấy đâu ra dũng khí, nắm lấy tay Bùi Tri Diễn đang tìm kiếm: ‘‘Không, không thể... không cần nữa?"
Bùi Tri Diễn nhíu mày chặt hơn, còn mang theo chút khó hiểu nói: "Không thoải mái sao?"
Mặt Quý Ương đỏ bừng, không biết vì sao, nàng cảm thấy Bùi Tri Diễn dường như rất để tâm đến vấn đề này, nàng không biết trả lời thế nào, ấp úng nói: "...đau."
Nàng chỉ nhớ đến đau, rất đau.
Bùi Tri Diễn lặng lẽ mím chặt môi, sau đó hôn nhẹ vào đuôi mắt Quý Ương, nhìn vào ánh mắt sợ sệt của nàng, cười nói: "Sợ đến vậy sao, yên tâm, ta sẽ không làm gì nàng."
Hắn cầm khăn tay để bên cạnh, hành động vô cùng nhẹ nhàng lau chùi cho Quý Ương: ‘‘May mà không bị rách, chỉ hơi sưng thôi."
Giọng nói lạnh nhạt của hắn khiến tai Quý Ương đỏ bừng, bất an xoay người, muốn tránh xa tay hắn.
Bùi Tri Diễn khẽ ngưng lại, hít một hơi, đè nén giọng nói: "Đừng động nữa, ngoan nào."
Nghe thấy sự nhẫn nại trong giọng hắn, Quý Ương lập tức không dám động đậy nữa, nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay, hướng ánh mắt về phía nào đó, chỉ mong thời gian trôi qua nhanh hơn.
Đợi đến khi hai người tắm xong, nước đã nguội đi một nửa, may mắn là trong toàn bộ Tiêu Hoàng Các đã đốt địa long, Quý Ương cũng không cảm thấy lạnh.
Tỳ nữ đã trải lại giường, Quý Ương nhẹ giọng nói: "Ngài ngủ bên trong đi."
Sau khi nam nữ thành thân, thê tử đáng lý nên ngủ bên ngoài, để tiện đêm dậy phục vụ.
Bùi Tri Diễn từ chối nàng, ngồi ở phía ngoài, thấy Quý Ương vẫn đứng đó do dự, hắn kéo nàng vào giường: ‘‘Ngủ đi, ta không cần nàng phục vụ."
Nếu là những chuyện khác, hắn cũng không ngại thử sự chủ động của tiểu cô nương.
Quý Ương cũng không cố chấp nữa, nằm xuống bên trong, ôm chặt chăn, tự khóa mình vào phía tường.
Bùi Tri Diễn thổi tắt nến, nằm bên cạnh nàng, hắn quay người, chưa kịp đưa tay ra thì đã cảm nhận được cơ thể Quý Ương đột ngột cứng đờ.
Hắn cúi mắt trong bóng tối, rốt cuộc không cử động nữa, nếu hắn thật sự ôm nàng, chỉ e rằng cô nương nhỏ này cả đêm không dám ngủ.
Bùi Tri Diễn nhếch môi, không vội, cứ từ từ, hắn nhất định sẽ khiến nàng yêu hắn.
Thấy Bùi Tri Diễn chỉ quay người, không làm gì nữa, cơ thể căng cứng của Quý Ương từ từ thả lỏng, ôm một góc chăn ép mình nhắm mắt lại, nàng còn lo lắng mình sẽ không ngủ được, nhưng có lẽ thật sự quá mệt mỏi, chẳng bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ bên tai, Bùi Tri Diễn mỉm cười không lời, cánh tay dài đưa ra, ôm nàng vào lòng.
Bùi Tri Diễn rất ấm, trong đêm đông như một lò sưởi, Quý Ương lại sợ lạnh, vừa chạm vào hơi ấm trên người hắn liền tay chân quấn lấy.
Bùi Tri Diễn có chút ngạc nhiên, nhướng mày nhẹ, tay buông ra, trông như một tên tai họa lớn.
Kết quả là Quý Ương chỉ ôm lấy hắn rồi không động đậy nữa, Bùi Tri Diễn nhìn nàng trong bóng tối, chắc chắn nàng đã ngủ say, tự lắc đầu cười thầm.
Hương thơm mềm mại trong lòng, thêm vào đó hắn chưa được thoả mãn, sao có thể ngủ được, chẳng bao lâu sau trán Bùi Tri Diễn đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng lại không nỡ buông tay.
Hắn đá một góc chăn ra, muốn giảm bớt nhiệt độ, nhưng cảm nhận được Quý Ương co rút cơ thể, Bùi Tri Diễn lại chỉ có thể ngoan ngoãn đắp chăn lại.
Hắn áp môi vào môi Quý Ương, hung hăng hôn một cái, thở dài nói nhỏ: "Thật là làm khó người ta mà."