Liên tiếp mười mấy ngày Bùi Tri Diễn đều như , vui vẻ mệt mỏi mà kiểm soát nàng từ trong ngoài, nha gần, ngay cả khi Quý Ương tự làm cũng . Hắn còn lấy lý do thể Quý Ương khỏe, yêu cầu Tần phu nhân cho nàng quản lý việc trong phủ nữa.
Hàng ngày ngoài việc đến Mộc Vân Đường thỉnh an, còn thời gian Quý Ương cần làm gì cả, tiệc mời nàng cũng , ngoài Tiêu Hoàng Các, nơi nàng ở nhiều nhất chính là hoa phòng. Quý Ương cũng thấy chán, kiếp khi xuất giá nàng cũng luôn như , khác biệt duy nhất là ở Quý phủ khi việc gì Quý Yến và Quý Dao sẽ đến bầu bạn, còn bây giờ, khi Bùi Tri Diễn về nhà, nàng chỉ thể chuyện với Huỳnh Chi.
Sáng sớm hôm nay, Quý Ương như thường lệ đến Mộc Vân Đường thỉnh an Tần phu nhân. Tần phu nhân Quý Ương tươi : “Vừa nãy phu nhân của Trường Hưng Bá phái đến truyền lời, là mời vài phu nhân đến chơi mạt chược, con hãy cùng .”
Quý Ương mím môi, Tần phu nhân : “Con ngày ngày ở trong phủ cho sức khỏe.”
Quý Ương vốn sinh yếu ớt, sự khỏe mạnh như Bùi Ngưng, Tần phu nhân thường thấy thì trong lòng trách móc nhà họ Quý nuôi con gái.
Quý Ương mỉm nhẹ nhàng : “Con cũng chơi mạt chược, vẫn là thì hơn.”
Bích Hà tiến lên : “Thế tử gia dặn dò để Thế tử phi nghỉ ngơi thật , ngoài e rằng sẽ mệt mỏi.”
Tần phu nhân hài lòng : “Nó hiểu gì chứ, còn chừng mực ?”
Bích Hà cắn môi dám thêm, lui sang một bên.
Quý Ương cũng làm khó một tỳ nữ, : “Sau vẫn còn cơ hội, cũng tự suy nghĩ , tránh lên bàn chơi gây trò .”
Tần phu nhân lúc thêm gì nữa, tự đến phủ Trường Hưng Bá.
Bùi Ngưng thấy Quý Ương đến thì trong lòng yên, nàng nhíu mày hỏi Tần phu nhân: “Lần mời tẩu tẩu du hồ, tẩu lấy lý do thể , qua thời gian dài như mà vẫn thấy khỏe?”
Tần phu nhân : “Ta thấy sắc mặt tẩu tẩu con cũng vẫn , chỉ là trưởng con yên tâm thôi.” Tần phu nhân suy nghĩ nhiều, : “Lúc thành thì trăm bề nguyện, giờ là thê tử của , thì tự thương .”
Phu nhân Trường Hưng Bá thúc giục hai lên bàn, Bùi Ngưng cũng nghĩ nhiều nữa, nghĩ rằng ngày khác tự đến phủ Định Bắc Hầu.
Bùi Tri Diễn trở về phủ là lúc châm đèn, trời tối nhanh còn rõ nữa, Quý Ương vẫn bên cửa sổ thêu hoa, ngay cả khi bước cũng phát hiện.
“Ánh sáng đều còn nữa, cũng sợ đ.â.m ngón tay.” Hắn nhíu mày tiến lên lấy khung thêu trong tay Quý Ương: ‘‘Những hạ nhân chính là canh giữ nàng như ?”
Khéo thế nào, Quý Ương đang cầm kim và chỉ hồi kim lên, tay trống , mũi kim liền đ.â.m ngón tay.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đau nhói khiến Quý Ương ngay lập tức bật nước mắt, nàng nắm chặt ngón tay, khẽ hít .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/rang-buoc-diu-dang/chuong-56-2.html.]
Bùi Tri Diễn nắm lấy tay nàng đưa lên mắt, thấy đầu ngón tay chảy máu, sắc mặt đổi.
Quý Ương chỉ thấy đau lúc đó, qua cũng còn cảm giác gì, nàng rút tay : “Không .” Thấy sắc mặt Bùi Tri Diễn vẫn , nàng tinh nghịch : “Phu quân thổi thổi cho là .”
Bùi Tri Diễn đúng lời đưa tay nàng lên môi, thổi, mà dùng lưỡi l.i.ế.m giọt máu.
Hắn ngậm và hôn đầu ngón tay Quý Ương, cảm giác ẩm ướt làm lòng nàng run rẩy, mà lời tiếp theo của Bùi Tri Diễn khiến nàng càng run hơn——
“Ương Ương là của , việc nàng tính.”
Nói , phạt như cắn nhẹ ngón tay Quý Ương: ‘‘Ngoại trừ , ai cũng chạm, đúng ?”
Đau nhói giữa răng còn bằng lúc kim đâm, vẻ ngoài tuấn nhã như tranh của Bùi Tri Diễn, từ sâu trong lòng Quý Ương sinh cảm giác vô lực.
Chờ mãi thấy trả lời, Bùi Tri Diễn thả tay nàng nắm trong lòng bàn tay, mày nhíu nhẹ, mực nghi hoặc : “Sao trả lời, nàng là của , khó ?”
Những ngày qua, Bùi Tri Diễn gần như mỗi ngày đều nàng câu giống , Quý Ương từ đầu ngọt ngào đáp , đến dần dần làm , đến hiện tại làm gì.
Nàng cũng cố , hai trò chuyện đàng hoàng, mỗi Bùi Tri Diễn chỉ với nàng: ‘‘Không cần phiền như , Ương Ương gì đều tin.”
Quý Ương bắt đầu nghi ngờ, thật sự tin ?
Nàng chỉ thể chằm chằm mắt Bùi Tri Diễn, vô cùng nghiêm túc với : ‘‘Thiếp là của , ở bên cạnh .”
Câu Quý Ương vô , Bùi Tri Diễn cũng vô , nhưng mãi vẫn chán, nhếch mày : ‘‘ là ngoan.”
Hắn buông tay Quý Ương , dậy bước ngoài phòng, với Bích Hà và Huỳnh Chi: “Thế tử phi thể yếu thể để mệt mỏi, nàng chừng mực, các ngươi cũng ?”
Bùi Tri Diễn còn để ý trong lòng Quý Ương rốt cuộc nghĩ thế nào, chỉ cần khi trở về thấy Ương Ương của đầy mắt mong đợi chờ , cho dù là giả vờ cũng , chứ như thứ khác cuốn hút tâm trí.
Bích Hà và Huỳnh Chi đều cả kinh, quỳ xuống : “Nô tỳ sai.”
Huỳnh Chi đặc biệt cảm thấy da đầu tê dại, từ khi trở về buổi yến tiệc trong cung, Thế tử gia như biến thành một khác.
Bùi Tri Diễn liếc hai , nhạt nhẽo : “Nếu còn , tự chịu phạt.”