Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 51.2
Cập nhật lúc: 2024-08-01 11:36:54
Lượt xem: 536
Hôm sau.
Sáng sớm, Chử Tử Trạc cùng với Bùi Ngưng bế Dục nhi tới tiễn Hầu gia.
Ngay cả thái giám chấp bút bên cạnh Thừa Cảnh Đế là Từ công công cũng được lệnh tới tiễn.
Từ công công đi tới trước mặt Hầu gia cúi mình cười nói: "Nô tài phụng mệnh của Hoàng thượng, tới tiễn Hầu gia ra khỏi thành."
Sự vinh dự này là chưa ai từng có, Hầu gia mặc áo giáp khí thế hào hùng, nghe vậy xuống ngựa nói: "Làm phiền Hoàng thượng lo lắng, xin Từ công công thay mặt ta tạ ơn Hoàng ân."
Ở cửa thành, Tần phu nhân nắm c.h.ặ.t t.a.y Hầu gia, trong cổ nghẹn ngào khó nói, trong lòng vạn phần không nỡ, trên mặt lại mang theo nụ cười đoan trang nói: "Đi đường bình an, thư nhà hàng tháng không được gián đoạn."
Hầu gia nắm c.h.ặ.t t.a.y thê tử, hứa rằng: "Lần sau trở về sẽ không đi nữa."
Từ công công đứng yên một bên nghe hai người nói chuyện, trên mặt không lộ vẻ gì.
Sau khi từ biệt, Hầu gia dẫn theo một đội thân binh cưỡi ngựa đi.
Quý Ương vốn là người nhiều cảm xúc, cảnh chia tay này khiến nàng trong lòng cũng theo đó mà buồn bã.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bùi Tri Diễn ôm vai nàng, nhẹ giọng nói: "Chúng ta về phủ thôi."
Quý Ương nói: "Ta đi bầu bạn với mẫu thân, sẽ không ngồi cùng xe với chàng." Hầu gia rời kinh, người buồn nhất chắc chắn là Tần phu nhân.
Bùi Tri Diễn nghĩ ngợi rồi buông tay để nàng đi.
Từ công công tiến lên nói: "Bùi đại nhân, vậy nô tài cũng xin cáo lui."
Bùi Tri Diễn cười nói với Từ công công: "Bây giờ đã đến trưa rồi, công công chi bằng tới phủ dùng bữa cơm?"
Từ công công từ chối khéo: "Nô tài còn phải trở về cung báo cáo với Hoàng thượng, nên không thể ở lại."
Bùi Tri Diễn gật đầu: ‘‘Vậy công công xin mời tự nhiên."
*
Mùa xuân thi cử đang đến gần, các thí sinh đồng khoa được chia thành hai loại, một loại ngày ngày vùi đầu khổ học, không màng ăn uống, loại kia giống như Quý Yến, cứ ăn uống thỏa thích, theo lời hắn nói, chính là tận nhân lực, tri thiên mệnh.
Quý Ương trở về Quý phủ không thấy bóng dáng huynh trưởng, đành bất đắc dĩ hỏi Trần thị: ‘‘Ca ca lại ra ngoài rồi sao?"
"Đúng vậy." Trần thị cũng lắc đầu thở dài: ‘‘Nói là hẹn người đi thư trai."
Bà vì chuyện này cũng đã nói với Quý Đình Chương vài lần, nhưng đừng nhìn ông ấy bình thường là người rất trọng quy củ, lần này lại để con trai tự do, chỉ nói cố gắng là được, gấp gáp cũng không ra kết quả, quá căng thẳng lại không phát huy được tốt.
Trần sư đạo: "Đến lúc này rồi, ai còn có thể cùng hắn tiêu tốn thời gian ở thư trai."
Quý Ương cũng nghĩ không ra, nghe Lục Niệm nói, Lục Khiêm dạo này cũng đều đóng cửa đọc sách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/rang-buoc-diu-dang/chuong-51-2.html.]
Nghĩ kỹ, tính cách tùy tiện của Quý Yến thực ra có vài phần giống với Bùi Tri Diễn.
Nhưng kiếp trước trước kỳ thi hắn không có thả lỏng như vậy, Quý Ương đoán rằng, có lẽ lúc đó Quý Yến thấy nàng ngày ngày lo lắng, muốn nàng yên tâm, mới cố gắng hơn chút.
Hai mẹ con đang nói chuyện, Quý Dao vui mừng chạy vào: ‘‘Mẫu thân, đại tỷ, ca ca trở về rồi, còn mang theo bằng hữu đến nữa."
Quý Ương nhìn thấy cô bé nhảy nhót tung tăng, sợ cô bé bị va đập, liền kéo cô bé lại trước mặt, nói: "Đi chậm thôi."
Quý Dao rất nghe lời Quý Ương, đứng yên ngoan ngoãn đáp lại.
Trần thị nhíu mày hỏi: "Bằng hữu nào?"
Trong mắt bà, lúc này có thời gian đến thăm chỉ sợ cũng là bằng hữu không đứng đắn.
Quý Dao lắc đầu: ‘‘Con cũng chưa từng gặp qua."
Quý Ương cười nói: "Để ta đi xem sao."
Quý Ương hỏi hạ nhân, biết được Quý Yến dẫn người tới thư phòng, bèn bảo người chuẩn bị bánh ngọt mang qua.
Đi vào trong viện, Quý Ương từ xa đã thấy trong thư phòng, Quý Yến đang cùng một nam tử ngồi quay lưng về phía cửa chuyện trò, nàng bước lên cười nói: "Ca ca."
Quý Yến ngẩng đầu nhìn, thấy người đến là Quý Ương không khỏi vui mừng: ‘‘Muội về từ khi nào, sao không sớm sai người báo cho ta biết."
"Ta đâu biết huynh lại ra khỏi phủ." Quý Ương giọng mang theo trách móc, nàng lúc này thực sự sợ rằng lời Lục Niệm nói lại thành sự thật.
Quý Yến trước mặt Quý Đình Chương có thể cứng đầu, nhưng đối với muội muội này lại không thể cứng cỏi, hắn ho khẽ một tiếng nói: "Muội đến thật đúng lúc, ta giới thiệu cho muội."
Nam tử ngồi quay lưng về phía Quý Ương đứng dậy, nhìn về phía nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngẩn ngơ.
"Là ngươi?"
"Phu nhân?"
Quý Yến nhìn hai người: ‘‘Hai người quen nhau sao?"
Quý Ương nào ngờ lại trùng hợp như vậy, Kinh thành này chẳng phải quá nhỏ sao, nàng có thể liên tiếp gặp Lương Ứng An hai lần.
Lương Ứng An cười nhìn nàng, trong mắt không còn sự ngơ ngác như lần đầu gặp, thêm vài phần thân quen: ‘‘Không ngờ phu nhân lại là muội muội của Quý huynh."
Quý Ương mỉm cười gật đầu.
Quý Yến truy hỏi là chuyện gì.
Lương Ứng An kể lại chuyện ở huyện Bình Thanh, Quý Yến nghe xong cảm thấy kỳ lạ: ‘‘Thật sự là trùng hợp."
Quý Ương biết Lương Ứng An là từ ngàn dặm xa xôi đến Kinh thành để tham gia kỳ thi mùa xuân, nhưng trong ấn tượng của nàng, danh sách cống sĩ của kỳ thi khoa cử lần này ở vị trí đầu không có tên Lương Ứng An, những vị trí sau nàng cũng không rõ, có thể cũng sẽ trượt.