Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 48.2
Cập nhật lúc: 2024-07-31 11:14:41
Lượt xem: 410
Tại huyện Bình Thanh, khách điếm Tụ Hợp.
Quý Ương cả đêm không ngủ, dù Bùi Tri Diễn đã hứa trăm lần rằng mọi việc sẽ suôn sẻ, nhưng nàng vẫn không yên lòng, chưa đến giờ Thìn đã dậy xuống lầu.
Nàng ngồi trong đại sảnh khách điếm, vừa dùng bữa sáng, vừa chờ Bùi Tri Diễn đến.
Huyện Bình Thanh qua nữa là đường Lư Dương, còn chưa đến hai tháng nữa là đến kỳ thi mùa xuân, thời điểm này khách điếm thường thấy các thí sinh qua lại, hoặc ăn bát mì hoặc xin bát nước uống.
Quý Ương đang lơ đễnh ăn cháo trắng trong bát, bỗng nghe thấy tiếng cãi vã bên cạnh.
“Ngươi chẳng lẽ muốn ăn quỵt?” Tiểu nhị khoanh tay trước ngực, lớn tiếng khinh miệt.
Quý Ương nghe tiếng ngẩng lên nhìn, thấy một thư sinh mặc áo lam mặt đỏ bừng, lúng túng lục lọi ống tay áo, hộp sách, giải thích: “Tiểu huynh đệ, ngươi đừng nóng, ta không phải là người ăn quỵt.”
Tiểu nhị cười nhạt: “Vậy ngươi lấy bạc ra đây, ta thấy ngươi lục lọi gần một khắc rồi.”
Thư sinh mím chặt môi, lấy hết sách trong hộp ra, chất thành đống, vẫn không tìm thấy túi tiền, hắn dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt nghiêm trọng: “Tiểu huynh đệ, túi tiền của ta có lẽ rơi dọc đường rồi, ngươi xem có thể thông cảm, ta để lại phương ấn, sau này sẽ quay lại chuộc.”
Tiểu nhị gào lên: “Rơi rồi? Sao ngươi không nói bị trộm hoặc bị cướp? Ngươi còn là kẻ đọc sách mà.”
Thư sinh mặt đỏ bừng vì bị nói, nhưng hắn chỉ biết đọc sách thánh hiền, không biết cãi nhau, chỉ nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi đừng nói khó nghe như vậy.”
“Được, thấy lời ta khó nghe đúng không.” Tiểu nhị túm lấy gã kéo dậy: ‘‘Đi, theo ta đến nha môn.”
“Tiểu huynh đệ, ngươi thông cảm.” Thư sinh cuống lên, gã còn phải đi thi, nếu lúc này xảy ra chuyện thì phiền phức lớn: ‘‘Ngươi xem thế này được không, ta để lại sách làm tiền ăn.”
Tiểu nhị không nghe hắn nói, túm gã kéo ra ngoài, thư sinh yếu ớt, bị hắn kéo đi loạng choạng, đ.â.m sầm vào bàn trước mặt Quý Ương.
Bát cháo trắng trong bát đổ ra ngoài một ít, Huỳnh Chi vội vàng bảo vệ Quý Ương, tức giận nói: “Sao lại thế này? Đụng đụng chạm chạm!”
Cao Nghĩa đứng canh ở cửa khách điếm nghe thấy động tĩnh cũng bước vào.
Quý Ương lắc đầu, ra hiệu cho Huỳnh Chi rằng mình không sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/rang-buoc-diu-dang/chuong-48-2.html.]
Tiểu nhị vội cúi người cười nói: “Ôi chao, không làm kinh động cô nương chứ?”
Quý Ương đáp: “Không sao.”
Nàng nhìn thư sinh đang ngã trên đất, vẻ mặt đau đớn, rồi nói với tiểu nhị: “Ai đi đường cũng có lúc gặp khó khăn, sao ngươi lại ép người ta đến thế.”
Đối với một thư sinh đi thi, sách là quan trọng nhất, gã dám lấy sách ra làm thế chấp, rõ ràng không phải kẻ như tiểu nhị nói là người có hành vi tệ hại.
Hơn nữa, nếu chuyện này đến quan phủ, bị coi là hành vi bất chính, e rằng tư cách dự thi mùa xuân cũng sẽ bị hủy bỏ, mười năm đèn sách coi như uổng phí.
Tiểu nhị tỏ vẻ khó xử: ‘‘Cô nương, chúng tôi là mở cửa buôn bán, không phải mở nhà từ thiện.”
Quý Ương mím môi, ra hiệu cho Cao Nghĩa: ‘‘Cao hộ vệ.”
Cao Nghĩa lấy từ trong tay áo ra một miếng bạc ném cho tiểu nhị, nói: “Bữa ăn này ta mời.”
Tiểu nhị nhận lấy bạc, lập tức không còn vẻ hung hăng lúc trước, cúi đầu cười rồi lui xuống.
Thư sinh mặt trắng bệch, bám vào bàn đứng dậy, chắp tay cảm ơn Quý Ương: ‘‘Tiểu sinh cảm tạ cô nương ra tay tương trợ, cảm kích không ngớt.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nếu không phải gã đ.â.m vào bàn mình, Quý Ương cũng không định can thiệp, nàng khẽ gật đầu, đáp một câu “Không sao.”
Thư sinh lại nói: “Không biết cô nương xưng hô thế nào, nhà ở đâu?”
Cao Nghĩa cười nhạt: ‘‘Ngươi nghĩ gì thế?”
Quý Ương cũng nhíu mày, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thư sinh ngớ người một lúc mới nhận ra lời mình khiến người khác hiểu lầm, gã liên tục xua tay, giải thích: “Cô nương đừng hiểu lầm, tiểu sinh không có ý mạo phạm, chỉ muốn biết tên họ cô nương, sau này có dịp sẽ báo đáp ơn hôm nay.”
Quý Ương thấy gã nói lắp bắp, ánh mắt trong sáng, không có ý mạo phạm, chỉ là trông hơi ngốc nghếch.
Nàng dẹp bỏ sự khó chịu trong lòng, đáp: “Chỉ là việc nhỏ, công tử không cần bận tâm.”