Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 28.3
Cập nhật lúc: 2024-07-29 11:22:01
Lượt xem: 695
Sự cẩn thận này, sợ hắn thật sự sẽ đi như vậy, làm Bùi Tri Diễn thoáng chốc mất hồn, hóa ra, được nàng thích là cảm giác như vậy, hóa ra đôi tay này không chỉ biết đẩy hắn ra.
Nhưng mà Ương Ương ơi, có lẽ ta sẽ không bao giờ hoàn toàn tin tưởng nàng nữa, cũng không thể không đề phòng nàng.
Ngay cả tình yêu của nàng ta cũng không dám nhận.
Ngày thứ hai sau khi thành thân, phải dâng trà nhận họ hàng, giờ Mão vừa qua, Huỳnh Chi đã đến hầu hạ Quý Ương thay y phục trang điểm.
Huỳnh Chi nói với nàng rằng Bùi Tri Diễn đã dậy từ ba khắc trước, đang đợi nàng ở gian Đông.
Nghe vậy, ánh mắt Quý Ương trở nên ảm đạm, giờ đây Bùi Tri Diễn hoàn toàn không giống kiếp trước thích nàng như vậy… không chủ động, cũng không kháng cự.
Quý Ương nắm chặt lòng bàn tay, nói: “Giúp ta thay y phục.”
Khi Quý Ương trang điểm xong, Bích Hà dẫn theo một đoàn nha hoàn người hầu đến hành lễ.
“Nô tỳ Bích Hà tham kiến Thế tử phi, chúc Thế tử phi an khang.”
Những người khác cũng theo đó mà chào hỏi, Quý Ương bảo Huỳnh Chi thưởng cho mỗi người một phong bao đỏ.
Nàng nhìn tám người hầu đứng thành hàng, hỏi: “Đã đủ chưa?”
Bích Hà đáp: “Bẩm Thế tử phi, đã đủ rồi.”
Quý Ương nhớ kiếp trước trong viện có chín nha hoàn, còn có một người tên Thu Thủy cùng với Bích Hà là đại nha hoàn, dung mạo cũng đẹp, biết nhìn mặt mà đối nhân xử thế.
Khi đó nàng không chịu nổi tính cách phóng túng và sức lực dường như không bao giờ cạn của Bùi Tri Diễn, liền có ý định đưa Thu Thủy làm nha hoàn thông phòng cho hắn, chỉ là chưa kịp thực hiện thì người đã bị Bùi Tri Diễn đuổi ra khỏi phủ.
Sao kiếp này lại không có người đó?
Quý Ương không nghĩ nhiều, đứng dậy đi sang gian Đông.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bùi Tri Diễn ngồi trên ghế Thái sư gần cửa sổ đọc sách, nghe thấy động tĩnh liền nhìn qua nàng: ‘‘Dùng xong bữa sáng rồi đi thỉnh an cũng được, không vội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/rang-buoc-diu-dang/chuong-28-3.html.]
Quý Ương nói: “Chẳng phải còn phải vào cung sao?”
“Ừ.”
Hắn lật qua một trang sách, cây vân sam đỏ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng đung đưa, bóng đổ lên người hắn, mang một vẻ nho nhã thanh tao.
Quý Ương vô cùng nhớ Bùi Tri Diễn phóng khoáng kiêu ngạo trong ký ức của mình, con người thật không biết hài lòng là gì.
Thấy nàng vẫn đứng đó, Bùi Tri Diễn thở dài, đứng dậy kéo nàng đến bàn ngồi: ‘‘Nói không vội, cũng không phải muốn nàng đứng ngẩn ra.”
Quý Ương cúi đầu không nói, hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn không buông, Bùi Tri Diễn không thể làm gì khác hơn là gọi bữa sáng.
Có cháo gạo nếp vịt quay, cải trắng xào gừng, há cảo xào ngọc bích, bánh bao hoa mai nhồi nhân, đậu hũ nhất phẩm và trà mơ ướp rượu.
Quý Ương ngửi thấy mùi thơm của cả bàn ăn, đã đói không chịu nổi, Bùi Tri Diễn rút tay ra: ‘‘Ăn đi.”
Đợi bàn tay nhỏ buông ra, Bùi Tri Diễn khẽ nhướn mày, lại có chút không nỡ.
Quý Ương trước tiên cầm chén trà mơ uống một ngụm nhỏ rồi mới bắt đầu ăn cháo, Bùi Tri Diễn thấy vậy liền mỉm cười, nàng luôn có thói quen này, trước khi ăn phải dùng một chút khai vị.
Một bát cháo xong, Quý Ương cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn hẳn, Bùi Tri Diễn cũng buông đũa, im lặng một lúc rồi nói: “Có một việc vẫn chưa nói với nàng.”
Quý Ương gật đầu: ‘‘Chuyện gì?”
“Diệp Phong Hải vì tội chểnh mảng, cộng thêm lừa dối hoàng thượng mà bị cách chức lưu đày, chuyện xảy ra hơn mười ngày trước.”
“Sao lại…” Quý Ương sững người, thảo nào hôm qua thấy sắc mặt ngoại tổ mẫu không ổn, nhị thẩm cũng không đến tiễn nàng.
Bùi Tri Diễn nói: “Ông ta phán đoán sai lầm về mùa lũ khiến hơn mười công nhân đê điều thiệt mạng, lại giấu giếm không báo, hoàng thượng nổi giận, nhưng cũng may không liên lụy đến nhà họ Diệp.”
Nhị cữu cữu lại phạm tội lớn như vậy, Quý Ương nhất thời không biết nói gì, vì Diệp Thanh Huyền mà nàng đối với nhà họ Diệp vốn dĩ cũng xa lạ, chỉ là tội nghiệp ngoại tổ mẫu đã lớn tuổi còn phải đau lòng vì ông ta, còn cả Lâm ca nhi vẫn còn nhỏ.
“Nhưng mà.” Bùi Tri Diễn nhìn nàng không chút biểu cảm: ‘‘Biểu ca của nàng cũng vì thế mà bị giáng chức điều đến Thái Nguyên làm huyện thừa.”
“Kỳ hạn không rõ.”