Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 27.2
Cập nhật lúc: 2024-07-29 11:19:40
Lượt xem: 706
Thì ra ngày đó nàng đến ngục nói với hắn những lời kia, là để lừa hắn tiết lộ nơi cất giấu hổ phù, đó là hy vọng cuối cùng của phủ Định Bắc Hầu, hắn chọn tin tưởng nàng, để nàng mang hổ phù ra ngoài.
Hắn thật sự tin rằng nàng cũng có tình cảm với hắn!
Bùi Tri Diễn kéo khóe miệng cười chậm rãi, trong ngục tối âm u càng thêm phần u ám kinh người.
Diệp Thanh Huyền nhíu mày: ‘‘Ngươi cười gì?”
Tiếng cười của Bùi Tri Diễn đầy ngang ngược, ngón tay nắm hổ phù trở nên trắng bệch, đôi mắt hẹp lóe lên ánh lệ, hắn nghĩ rằng Quý Ương chỉ không yêu hắn, không ngờ nàng còn muốn mạng hắn.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thực ra cho nàng mạng này cũng chẳng sao, nhưng phủ Định Bắc Hầu trên dưới có tội gì, phụ mẫu hắn có tội gì!
Không có dấu hiệu gì báo trước, một tiếng sấm nổ vang trên không, Bùi Tri Diễn từ trong suy nghĩ trở về thực tại.
Trong mắt là nỗi hoang lạnh và tự giễu chưa từng có, khi đó hắn quá tự phụ, giờ thì không còn nữa.
Hắn cũng sẽ không để Quý Ương có cơ hội qua lại với Diệp Thanh Huyền, tình cảm từ nhỏ đến lớn sao? Luôn có thể dập tắt.
Sáng ngày thứ năm buổi chầu sớm, Diệp Thanh Huyền đứng ở hàng cuối cùng của quan văn, gã nhìn Bùi Tri Diễn, từ ngày đó, Diệp Thanh Huyền liền chú ý đến mọi động tĩnh, nhưng mãi vẫn không thấy dấu vết gì, gã cũng dần buông lỏng cảnh giác.
Cho dù là phủ Định Bắc Hầu, cũng chưa đến mức xoay chuyển trời đất.
Huống hồ Hoàng thượng sớm đã muốn thu hồi binh quyền, lúc này họ chỉ có thể thu mình, mới khiến Hoàng thượng buông lỏng cảnh giác.
Vì vậy Bùi Tri Diễn cho dù muốn động đến gã cũng phải cân nhắc hậu quả.
Các triều thần lần lượt bước lên dâng sớ, dâng sớ xong, Hoàng đế Thừa Cảnh hỏi: “Chư vị ái khanh còn có việc gì dâng tấu không?”
“Thần có bản tấu.”
Người bước ra khỏi hàng là Thị lang Hộ Bộ Trương Ngọc.
Diệp Thanh Huyền không hiểu sao lại cảm thấy lông mày giật giật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/rang-buoc-diu-dang/chuong-27-2.html.]
Trương Ngọc nói: “Lang trung Công Bộ Diệp Phong Hải từng phụng chỉ đi đến Cử Châu giám sát công trình thủy lợi, do phán đoán sai lầm về mùa lũ dẫn đến hơn mười công nhân đê điều tử vong, hơn nữa còn giấu giếm không báo, lừa dối hoàng thượng! Xin bệ hạ điều tra kỹ lưỡng, nghiêm trị không tha!”
Lời vừa dứt, triều đình lặng đi một lúc, một bóng dáng lảo đảo từ hàng ngũ bá quan bước ra, quỳ xuống nói: “Bệ hạ tha mạng, thần nhất thời hồ đồ, bệ hạ tha mạng!”
Diệp Thanh Huyền nhìn Diệp Phong Hải quỳ trên đại điện toàn thân cứng đờ, việc này đã qua nửa năm, những cái miệng cần phong đã sớm phong rồi, sao còn có thể bị lật lại, gã đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Tri Diễn, là hắn!
Hữu Đô Sát Ngự sử Vương Thiệu Bình bước ra nói: “Thần cho rằng, chỉ dựa vào một mình Diệp Phong Hải, không đủ khả năng để lừa trên giấu dưới, e rằng còn có liên quan khác.”
Hoàng đế Thừa Cảnh mặt mày giận dữ: ‘‘Giam Diệp Phong Hải lại, Đại Lý Tự cùng Đô Sát Viện đồng thời điều tra.”
Diệp Phong Hải mặt mày tái nhợt, vừa khóc vừa cầu xin nhưng vẫn bị đưa đi.
Diệp Thanh Huyền lùi lại nửa bước, nếu khi đó việc này không bị đè xuống, Diệp Phong Hải nhiều nhất cũng chỉ bị tội chểnh mảng, nhưng bây giờ là tội khi quân.
Chỉ trong một đêm, nhà họ Diệp như bị bóng tối bao phủ, lão phu nhân nhà họ Diệp biết tin nhi tử bị cách chức điều tra khóc không thành tiếng, bà bảo Đại gia và Tam gia nhà họ Diệp chạy vạy khắp nơi, nhưng sự việc quan trọng, thánh thượng đã ra lệnh điều tra kỹ lưỡng, ai còn dám giúp đỡ, lúc này không liên lụy đến nhà họ Diệp mới là điều quan trọng.
Diệp Thanh Huyền nhìn lão phu nhân gần như ngất đi vì khóc, đứng dậy bước ra ngoài.
Đại gia nhà họ Diệp quát hắn: ‘‘Ngươi đi đâu!”
Diệp Thanh Huyền nói: “Con đi rồi sẽ về.”
Sau sự việc, Bùi Tri Diễn đã đến Quý phủ một lần.
“Ương ương tâm tư yếu mềm, sợ nàng sẽ không chịu nổi, ngài đừng cho nàng biết.” Bùi Tri Diễn nhạt giọng nói.
Diệp Phong Hải dù sao cũng là cữu cữu ruột của Quý Ương, xảy ra chuyện này, lại liên quan đến Diệp Thanh Huyền...
Dù chỉ là ân tình, hắn cũng muốn nàng vui vẻ mà gả cho hắn.
Quý Đình Chương gật đầu: ‘‘Còn nửa tháng nữa là đến ngày đại hôn của hai người, ta sẽ để A Ương yên tâm chờ ngày xuất giá.”
Triều đình không yên ổn, nhưng nội viện Quý phủ lại tràn đầy niềm vui, áo cưới và hòm trang điểm đã được gửi đến từ ba ngày trước, phủ Định Bắc Hầu phái ma ma đến hầu hạ, Nghiên phi nương nương còn cho nữ quan đến dạy Quý Ương quy củ trong cung, đợi thành thân, nàng cũng sẽ theo Bùi Tri Diễn vào cung tạ ơn.