Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 111.2
Cập nhật lúc: 2024-08-04 11:02:56
Lượt xem: 218
Nàng ngồi xuống bàn ăn, lơ đãng nói với Phù Khúc: “Ta nghĩ chúng ta cần thuê thêm một người làm.”
“Thuê ai chứ, chẳng thà thuê ta còn hơn.”
Hà An Thời cười nói bước qua ngưỡng cửa, nhìn quanh tình hình trong tiệm, khen ngợi: “Buôn bán quả là tốt thật.”
Lục Niệm đặt đũa xuống, bước đến bên cạnh hắn: ‘‘Ta còn tưởng ngươi không đến.” Giọng nói mang chút dịu dàng, pha lẫn sự trách móc nhẹ nhàng.
Lục Khiêm đứng sau đám khách nhìn nàng, gương mặt không mấy vui vẻ, giữa đôi lông mày hiện rõ sự lạnh lẽo chưa từng thấy.
Hà An Thời làm bộ nghiêm túc cúi chào xin lỗi Lục Niệm: “Có chút việc cản đường, ta nào dám không đến.”
Hắn giơ lên cái bình rượu trong tay: ‘‘Rượu Quỳnh Hoa vừa mới ra lò, xem như quà tạ lỗi.”
Lục Niệm tươi cười, miệng lại cố ý bắt bẻ: ‘‘Một bình rượu vừa là quà tạ lỗi, vừa là quà mừng, ngươi tính toán hay thật.”
Nhìn thấy trên gương mặt thanh tú của Hà An Thời hiện lên nét lúng túng, Lục Niệm cười nói: “Vừa hay ta đang ăn cơm, ngồi xuống cùng uống đi.”
“Niệm Niệm.” Giọng nói của Lục Khiêm ẩn chứa lời cảnh cáo vang lên.
Lục Niệm mím chặt môi, tự nhủ không thể để bản thân rối loạn.
Hà An Thời như vừa mới thấy Lục Khiêm, bước lên chào hỏi: “Lục huynh cũng ở đây.”
Lục Khiêm im lặng không nói, Hà An Thời cũng không để tâm, quay đầu không đồng tình nói với Lục Niệm: “Ngươi cũng thật là, để đại ca bận rộn, còn mình lại lười biếng ở đây.”
Lục Niệm bĩu môi: ‘‘Là hắn tự nguyện giúp đỡ mà.”
Nàng nhìn qua vai Hà An Thời, thấy Lục Khiêm đang mặt không cảm xúc nhìn mình, đôi mắt đen như mực bình lặng không gợn sóng, nhưng Lục Niệm lại cảm thấy, bên dưới đó ẩn chứa những cơn sóng ngầm dữ dội.
Lục Niệm trấn tĩnh lại, không để ý đến hắn mà kéo tay Hà An Thời đến bên bàn, không có chén rượu, nàng dùng chén trà để rót rượu cho hai người.
Hà An Thời liếc nhìn Lục Khiêm một cái, cảm giác áp lực nặng nề đè lên bản thân, hắn giả vờ không để ý, nâng chén lên nói: “Vậy thì chúc mừng Lục chưởng quỹ buôn bán phát đạt.”
Lục Niệm cười nói: “Cảm ơn lời chúc của ngươi.”
Nàng nâng chén uống rượu, khóe mắt liếc thấy thân hình thanh nhã giản dị ấy, không dừng lại, mà bước ra khỏi cửa tiệm.
Hà An Thời thấp giọng nói: “Lục công tử đã đi rồi.”
“Ừ.” Lục Niệm buông lỏng thần kinh căng thẳng, rượu ngon trong miệng bỗng trở nên đắng nghét, nàng nuốt xuống, rồi nói với Hà An Thời: “Cảm ơn ngươi.”
Hà An Thời lắc đầu tỏ ý không sao, do dự một chút, rồi hỏi: “Đại ca ngươi, thật sự muốn ép ngươi về kinh thành thành thân sao?”
Lục Niệm cúi mắt gật đầu, che giấu những nguyên nhân không thể công khai.
Hà An Thời lộ vẻ sầu muộn: ‘‘Chúng ta làm như vậy, thật sự có tác dụng sao?”
Lục Niệm cũng không có cách nào khác: ‘‘Nếu đại ca biết ta đã có người trong lòng, có lẽ sẽ không ép ta nữa.” Nàng ngước mắt lên, ánh mắt đầy áy náy nói: “Chỉ là kéo ngươi vào chuyện này.”
“Ngươi nói gì thế, chúng ta không phải bạn bè sao?” Hà An Thời cười nhẹ.
Nếu không phải nàng tìm đến mình nhờ giúp đỡ, có lẽ hắn thực sự phải đợi đến khi nàng về kinh thành, mới hối hận không kịp.
Công việc ở thư trai tốt, Lục Niệm bận rộn đến tận đêm mới về phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/rang-buoc-diu-dang/chuong-111-2.html.]
Khi chọn tiệm, nàng đã đặc biệt chọn chỗ có sân sau, chỉ là ngoại tổ mẫu e rằng sẽ không đồng ý cho nàng ở ngoài.
Lục Niệm mệt mỏi thở dài, lại phải nghĩ cách thôi.
Nàng xoa mắt rồi đứng dậy đi vào trong thay y phục, vừa kéo tấm rèm lên, cổ tay đã bị giữ chặt, cơ thể nàng bị kéo vào trong phòng.
Lục Niệm cảm giác buồn ngủ tan biến, đôi mắt mở to sợ hãi, tim nàng như ngừng đập!
“Là ta.”
Trong bóng tối vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, khiến Lục Niệm rùng mình, nàng gần như không tin vào tai mình,
“Ngươi xem lời ta nói như gió thoảng bên tai, có vui không?”
“Lừa ta rằng chỉ đi một mùa rồi sẽ trở về, lừa ta rằng sẽ viết thư, kết quả là mất tăm không dấu vết, có vui không?”
Những lời chất vấn của Lục Khiêm như đ.â.m sâu vào lòng Lục Niệm, hắn rốt cuộc muốn thế nào, chẳng lẽ phải khiến mọi thứ đảo lộn mới cam tâm sao!
Lục Niệm cắn chặt răng: ‘‘Đã qua lâu rồi, đại ca không nhắc, ta cũng đã quên từ lâu.”
Căn phòng yên tĩnh đến ngột ngạt, chỉ có giọng nói thản nhiên của Lục Niệm vang lên: ‘‘Ta đã buông bỏ, đại ca… cũng nên buông bỏ đi.”
“Ta và Hà An Thời là đôi bên tình cảm…”
Lục Khiêm cười lạnh, nắm chặt cổ tay nàng, kéo nàng lại gần mình, giọng nói lạnh như băng: ‘‘Rút lại lời đó ngay.”
Lục Niệm nắm chặt đôi tay run rẩy, cố gắng mỉm cười: ‘‘Sự thật là như vậy.”
Không khí như đông cứng lại, Lục Khiêm thở dốc, những lời vô tình như d.a.o cùn cứa vào lòng hắn, liên tục giằng xé.
Hắn dựa vào ánh trăng để cố gắng tìm một dấu vết nào đó trên gương mặt Lục Niệm, nhưng trên khuôn mặt tuyệt mỹ ấy, không còn chút tình cảm nào dành cho hắn, vô tình đến tận cùng.
“Tiểu thư, nô tỳ mang nước vào.”
Giọng của Phù Khúc phá tan sự căng thẳng, nàng vừa nhấc rèm định bước vào, Lục Niệm mặt biến sắc, hoảng hốt nói: “Đừng vào!”
Phù Khúc bị tiếng hét của nàng làm cho sợ hãi, đứng chôn chân tại chỗ không dám động đậy.
Lục Niệm hít một hơi sâu: ‘‘Ta đã ngủ rồi, ngươi lui xuống đi.”
Một tia sáng le lói từ khe hở của tấm rèm chiếu vào, bốn mắt giao nhau, Lục Niệm nhìn thấy nỗi đau đớn trong mắt Lục Khiêm, cùng với sự tự chủ đang dần sụp đổ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Phù Khúc tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, đáp một tiếng rồi lui ra ngoài.
Khi rèm rơi xuống, bóng tối lại bao phủ, Lục Niệm mới dám để lộ nỗi đau đớn trong đáy mắt mình.
Giọng nàng run rẩy, nghẹn ngào: ‘‘Đại ca chẳng lẽ không nên chúc phúc cho ta sao?”
Không có câu trả lời, Lục Khiêm từng bước tiến lại gần, Lục Niệm lùi lại cho đến khi không còn chỗ nào để lùi nữa, hắn vẫn tiếp tục tiến tới, cho đến khi áp sát nàng vào tường, không để lại chút khe hở.
Lục Khiêm trong bóng tối nắm lấy cằm nàng: ‘‘Vậy ta có phải còn phải cõng ngươi ra khỏi phủ, đưa ngươi lên kiệu hoa không?”
Lục Niệm nhíu mày, đẩy hắn ra, nhưng dù nàng có dùng hết sức cũng không thể lay chuyển được chút nào.
Lục Khiêm giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, kéo lên đỉnh đầu, mặc cho nàng giãy giụa, từ kẽ răng nói ra từng chữ một: ‘‘Ngươi nghĩ ta có thể chịu đựng được không?”