Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 100

Cập nhật lúc: 2024-08-04 10:29:14
Lượt xem: 105

Chương 100: ngoại truyện hai mươi

 

Sau hai ngày không thể làm gì với chiếc áo nhỏ màu thủy tiên bị rách, Bùi Tri Diễn đành mang nó đến phủ Trường Hưng Bá.

 

Khi đến nơi, Bùi Ngưng đang dẫn Dực ca nhi chơi trong vườn, thấy Bùi Tri Diễn đến, Dực ca nhi liền lắc lư chạy tới, thân hình tròn tròn bổ nhào vào chân Bùi Tri Diễn, ngẩng đầu, giọng nói non nớt gọi: “Cữu cữu.”

 

Bùi Tri Diễn nhấc bổng Dực ca nhi lên, Dực ca nhi vui mừng vung vẩy đôi tay mũm mĩm, khi được Bùi Tri Diễn ôm vào lòng thì cười khúc khích không ngừng.

 

Bùi Tri Diễn cười nói: “Không tệ, lại nặng thêm chút rồi.”

 

Bùi Ngưng thấy lạ sao giờ này Bùi Tri Diễn lại đến đây, liền bước lên hỏi: “Huynh đến một mình sao?”

 

Bùi Tri Diễn gật đầu đáp: “Tiện đường qua đây, ghé thăm muội và Dực ca nhi.”

 

Bùi Ngưng không nghi ngờ gì, sai người dâng trà.

 

Bùi Tri Diễn nói là đến thăm họ, nhưng sau khi ngồi xuống lại không nói câu nào, Bùi Ngưng nhận ra có điều gì đó không ổn, bèn sai v.ú nuôi đưa Dực ca nhi đi, rồi bảo các tỳ nữ lui ra, mới hỏi: “Huynh có gặp khó khăn gì sao?”

 

Bùi Tri Diễn khẽ dừng tay khi mân mê mép chén trà, một lúc sau, hắn hắng giọng rồi nói: “Có chút chuyện ta muốn hỏi muội.”

 

Bùi Ngưng nghe vậy thì chăm chú lắng nghe, nhưng càng nghe, biểu cảm trên khuôn mặt nàng càng trở nên kỳ lạ.

 

Đợi Bùi Tri Diễn nói xong và im lặng, Bùi Ngưng nhìn hắn ngẩn ngơ một lúc, rồi đột ngột ôm bụng cười ngả nghiêng.

 

“Ha ha—ha ha ha—ha, huynh à...” Bùi Ngưng vừa cười vừa lau nước mắt chảy ra từ khóe mắt, đến thẳng người cũng không đứng lên nổi: ‘‘Nếu để thuộc hạ của huynh biết, tiểu tướng quân oai phong lẫm liệt của họ lại bỏ kiếm để cầm kim thêu… ha ha ha.”

 

Bùi Tri Diễn siết c.h.ặ.t t.a.y cầm chén trà, lạnh lùng nhìn nàng, giọng nói thấp và cảnh cáo: ‘‘Đủ rồi.”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/rang-buoc-diu-dang/chuong-100.html.]

Người khác có thể sợ oai nghiêm của hắn, nhưng Bùi Ngưng là muội muội ruột của hắn, đương nhiên không hề nao núng.

 

“Nếu huynh còn làm dữ, ta sẽ nói ra hết.” Bùi Ngưng hừ giọng, hiếm khi có cơ hội nắm được điểm yếu của huynh trưởng, nàng làm sao có thể không đắc ý.

 

Bùi Tri Diễn không mảy may quan tâm, chỉ cười nhạt, từ tốn nói: “Khi muội đang mang thai mà lén lút cùng Sở Hằng Nga đi săn, Chử Tử Trạc đến giờ vẫn chưa biết chuyện này đúng không?”

 

Bùi Ngưng mấp máy môi, lập tức xìu xuống như quả bóng xì hơi, tính cách của Chử Tử Trạc rất cứng nhắc, nếu biết chuyện này, có lẽ sẽ càm ràm đến c.h.ế.t mất.

 

“Được rồi, ai cũng đừng chọc ghẹo ai nữa.” Bùi Ngưng hừ nhẹ, đứng dậy ung dung nói: ‘‘Nếu huynh không đưa được thứ đó ra, e rằng tẩu tẩu sẽ càng không ưa huynh nữa đấy.”

 

Bùi Tri Diễn vừa rồi không nổi giận, nhưng giờ lại trầm giọng: ‘‘Ngồi xuống.”

 

Bùi Ngưng biết mình đã chạm vào nỗi đau của huynh trưởng, lập tức im lặng.

 

Huynh trưởng của nàng luôn gặp thuận lợi, muốn gì cũng như lấy đồ trong túi, nhưng riêng chuyện tình cảm thì lại thất bại. Trước khi huynh ấy cầu thánh chỉ ban hôn, nàng đã từng khuyên nhủ, nhưng huynh trưởng đã nói thế nào nhỉ?

 

Huynh ấy nói: “Bây giờ không thích, không có nghĩa là sau này sẽ không thích. Ta đối xử tốt với nàng ấy, nàng ấy sẽ hiểu. Nếu thật sự không thích ta cũng không sao, chỉ cần đừng oán trách ta… Ta ích kỷ một chút, muốn giữ nàng ấy bên mình.”

 

Bùi Ngưng đè nén cảm xúc trong lòng, nói: “Đưa ra đây ta xem.” Nói xong nàng lại thêm một câu: “Ta nói trước, kỹ năng thêu thùa của ta thế nào huynh cũng biết rồi.”

 

Trước khi xuất giá, mẫu thân đã không ít lần trách mắng nàng vì chuyện này.

 

Bùi Tri Diễn lấy ra vài mảnh vải mỏng manh từ trong áo: ‘‘Ta không trông cậy vào muội, chỉ cần nói ta cách làm thôi.”

 

Bùi Ngưng bĩu môi, nàng tự nhận thì là một chuyện, nhưng bị huynh trưởng coi thường lại là chuyện khác.

 

Nàng định đưa tay ra cầm, thì Bùi Tri Diễn liền nói: “Đừng chạm tay vào, chỉ cần nhìn thôi.”

 

Bùi Ngưng suýt nữa bật cười vì tức: ‘‘Ai thèm chạm vào báu vật của huynh.”

Loading...