Quỷ Tân Nương - Chương 407: Thời Gian Một Nén Nhang (1)
Cập nhật lúc: 2024-05-04 12:42:00
Lượt xem: 170
Hắn ta b.ẻ cánh tay tôi rồi đẩy mạnh xuống đất, một chân giẫm lên lưng tôi.
"Ặc? Liễu Trường Minh, rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Ngươi thả Hạ Đông Hải ra, thả sư phụ ta ra! Muốn gì thì cứ nhắm thẳng vào ta này?" Tôi vặn người, miệng Liễu Trường Minh liền chậc chậc chậc .
"Ngươi còn không biết tự lượng sức mình sao Minh Hứa Diệp, ngươi có biết bây giờ ngươi giống cái gì không? Ngươi chỉ như một con kiến, ta chỉ cần dẫm nhẹ là ngươi sẽ c.h.ế.t, nhưng ta lại không muốn làm bẩn tay mình." Liễu Trường Minh vừa nói vừa nhấc chân ra, hắn ta ngồi xổm xuống nhìn tôi chằm chằm.
Một tia sắc lạnh b.ắ.n ra từ đôi mắt hẹp dài và sâu thẳm ấy, tay tôi lặng lẽ nắm chặt thanh kiếm gỗ, chỉ chờ hắn ta sơ suất là sẽ lấy mạng hắn ta ngay.
Hắn ta là một con quỷ chỉ có thân xác, một khi hủy hoại thân xác này, linh hồn của Liễu Trường Minh sẽ không còn nơi nào để nương tựa.
"Thanh Thanh đâu? Ngươi đã mang Thanh Thanh đi đâu?" Tôi nhìn Liễu Trường Minh, hắn ta khinh thường liếc tôi một cái rồi định rời khỏi, tôi lập tức mở miệng chọc vào điểm yếu của hắn ta.
Hắn ta không muốn tôi quấn lấy Thanh Thanh, không muốn tôi ở bên Thanh Thanh, cho nên tôi lợi dụng việc này để đả kích cậu ta.
Liễu Trường Minh vốn định nghiêng người bỏ đi, nhưng khi nghe tôi hỏi như vậy, sắc mặt tái nhợt của cậu ta lập tức tím tái, khóe miệng nhếch lên và đá vào n.g.ự.c tôi.
"Bụp" một tiếng, tôi bị dội thẳng từ dưới đất lên bức tường, một mùi m.á.u tanh dâng lên trong miệng tôi.
Dòng m.á.u đỏ thẫm không ngừng chảy ra từ khóe miệng, tôi lảo đảo đứng dậy, trừng mắt nhìn Liễu Trường Minh: “Liễu Trường Minh, cho dù ngươi có mạnh đến đâu, ở trước mặt ta, ngươi vẫn luôn là kẻ thua cuộc! Vì trái tim của Thanh Thanh thuộc về ta, dù ngươi có cố gắng thế nào, cô ấy cũng không yêu ngươi đâu."
Quả nhiên Liễu Trường Minh bị lời nói của tôi chọc tức, lập tức trừng mắt nhìn tôi, kéo tôi lôi qua chỗ cậu ta.
Lúc này tôi giơ thanh kiếm gỗ đ.â.m về phía n.g.ự.c Liễu Trường Minh, Liễu Trường Minh xoay người, thanh kiếm gỗ đ.â.m vào hốc mắt của hắn ta.
Hắn ta lập tức ném tôi qua một bên, đưa tay rút thanh kiếm gỗ trên mắt. Cơ thể hắn ta đỏ rực như một ngọn lửa, gầm lên như một con sư tử giận dữ.
Lần này xong rồi, trái tim tôi lỡ một nhịp, nếu như Liễu Trường Minh nổi giận sống c.h.ế.t đánh nhau với tôi, tôi chắc chắn không phải đối thủ của cậu ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quy-tan-nuong/chuong-407-thoi-gian-mot-nen-nhang-1.html.]
Trong lúc tôi đang rối bời, một cánh tay kéo mạnh tôi, rồi nhét một thứ gì đó vào miệng tôi, ghé vào tai tôi thì thầm: "Đừng lên tiếng."
“Sư phụ?” Tôi mơ hồ nhìn người đang kéo mình, vô cùng sửng sốt.
Sư phụ còn chưa c.h.ế.t? Ông ấy có sao không? Lòng tôi vỡ òa sung sướng, như thấy được tia hy vọng sống sót.
Liễu Trường Minh híp mắt nhìn xung quanh, đèn pin trong tay tôi đã tắt nên trong hang tối đen như mực, tiếng bước chân của Liễu Trường Minh lại gần chúng tôi.
Sư phụ giữ chặt cánh tay tôi, như thể đang cố gắng làm tôi bình tĩnh lại.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi không dám thở cho đến khi tiếng bước chân của Liễu Trường Minh càng lúc càng xa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sư phụ kéo tôi đi về phía cửa hang.
“Sư phụ, Đông Hải, Đông Hải còn ở bên trong.” Trong miệng tôi còn đang ngậm đồ nên câu nói không rõ ràng.
Nhưng sư phụ vẫn nghe thấy : "Con an toàn trước đã, sư phụ sẽ đi cứu Tiểu Hải."
Sư phụ cứ kéo tôi về hướng bên trái cho đến khi chúng tôi gặp một vật lạnh lẽo, sư phụ đưa tay ra và đẩy mạnh, thầy bảo tôi chui vào trong đó.
Chúng tôi di chuyển một cách khó khăn, sư phụ phủ một chiếc khăn trùm đầu trên đầu chúng tôi, một tia sáng lóe lên, tôi nheo mắt nhìn thấy trời đã sáng.
Còn tôi và sư phụ đang ngồi trong chiếc quan tài Thanh Huyền.
Tôi nhớ lúc trước sư phụ có nói, sư phụ được an táng trong quan tài Thanh Huyền, chẳng lẽ chính là chiếc quan tài này? Tôi nhả thứ trong miệng ra và hỏi: “Sư phụ, đây là?”
Sư phụ không lên tiếng, tôi quay lại thì thấy khắp người sư phụ đầy vết thương, quần áo bê bết máu, trên má đã mất một miếng da, mặt mày bầm tím.
"Sư phụ? Sư phụ không sao chứ?" Tôi lo lắng đỡ sư phụ lên, hai người cùng nhau trèo ra khỏi quan tài, sư phụ chỉ vào viên đá nhỏ màu xanh lục trong tay tôi nói: "Minh Dương, con phải luôn luôn ngậm lấy nó, nó sẽ giúp con loại bỏ hơi thở trên cơ thể, xác ướp sẽ không tìm được con, trong bóng tối Liễu Trường Minh cũng sẽ không tìm được dấu vết của con."
Sư phụ nói xong bắt đầu ho dữ dội: "Nhưng mà, con dùng cái này, còn sư phụ thì sao? Sư phụ sẽ như thế nào?"