Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quỷ Tân Nương - Chương 302: Chuyến Tàu Tử Thần (4)

Cập nhật lúc: 2024-04-27 11:56:13
Lượt xem: 175

“A a a!” Mẹ của đứa bé ma đó đã lao tới tôi, tôi tạm thời chỉ có thể tìm cách bảo vệ Hạ Đông Hải trước.

"Xoẹt" một tiếng, quần áo của tôi bị cào rách, và ba vệt m.á.u kinh hoàng xuất hiện trên cánh tay của tôi.

Không đợi tôi đánh trả, đám yêu ma đã lao về phía tôi, hàm răng sắc nhọn của chúng cắn vào da thịt tôi, cả người tôi ngồi xổm trên mặt đất bảo vệ Hạ Đông Hải phía dưới.

“Phập” một tiếng, mẹ của đứa bé ma cắn vào cổ tôi, trong nháy mắt một luồng m.á.u nóng xộc thẳng vào tim tôi.

Tôi giơ một cánh tay lên, đẩy mạnh mấy con ma đó, lao về phía chúng khi chúng chưa kịp phản ứng, đứng đầu là mẹ của đứa bé ma đã bị tôi đè xuống đất, “răng rắc” một tiếng đầu của ma nữ liền bị bẻ gãy.

Hai tay tôi dính đầy những miếng da màu đen, ma nữ kêu gào thảm thiết m.á.u phun đỏ sẫm, nhưng nó vẫn chưa c.h.ế.t, tôi nhấc chân trực tiếp dẫm nát đầu nó.

Một làn khói xanh bay ra, và ma nữ đó lập tức tan tành.

"Minh Dương? Đừng, Minh Dương!"

Một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai tôi, đám yêu ma còn lại sợ hãi chạy ra ngoài, nhưng tôi lại không thể tự chủ được, lao về phía trước để chiến đấu.

Cuối cùng, chỉ cảm thấy sức cùng lực kiệt ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo và bất tỉnh.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

"Minh Dương? Minh Dương, cậu đừng dọa tôi, tỉnh lại đi Minh Dương?"

Trong bóng tối có một giọng nói liên tục gọi tên tôi, tôi cố gắng mở mắt ra, ánh nắng chói chang đến nỗi tôi gần như không thể mở mắt.

"Minh Dương? Cậu tỉnh rồi à?" Mặt Hạ Đông Hải gần như áp vào mặt tôi, tôi cau mày nhìn cậu ta: "ờ, đây là?"

“Ở đây là thị trấn Thập Lý!” Hạ Đông Hải đứng dậy rót nước cho tôi.

Tôi day day trán, khắp người đau nhức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quy-tan-nuong/chuong-302-chuyen-tau-tu-than-4.html.]

“Minh Dương, cậu có thấy khó chịu chỗ nào không?” Hạ Đông Hải đưa ly nước tới bên miệng tôi, lúc tôi giơ tay nhận lấy ly nước, mới phát hiện trên tay mình có rất nhiều dấu răng.

Cảnh tượng trên tàu hỏa lập tức hiện lên trong đầu tôi, tôi mở to mắt nhìn Hạ Đông Hải, trên cổ cậu ta đang quấn một chiếc khăn choàng cổ.

"Chúng ta? Làm thế nào chúng ta đến được đây?" Tôi không thể nhớ những gì đã xảy ra sau đó.

"Trời sáng, tàu hỏa dừng ở nhà ga thị trấn Thập Lý. Minh Dương, cậu có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?" Hạ Đông Hải có chút lo lắng.

"Tôi không sao, còn cậu, không phải m.á.u của cậu có thể trị được yêu ma sao? Tại sao trên cổ của cậu lại xuất hiện đốm đen?" Nói là đốm đen vì tôi phải cân nhắc đến cảm xúc của Hạ Đông Hải.

Nếu nhìn nghĩ một chút, sẽ thấy nó thực sự rất giống với những vết m.á.u đỏ sẫm trên x.á.c c.h.ế.t.

"Nếu là những yêu ma bình thường, m.á.u của tôi chắc chắn sẽ trị được bọn chúng, nhưng đám yêu ma hôm qua đã được siêu độ qua, đối phương thậm chí còn gieo lời nguyền lên đám yêu ma đó, tôi thì gián tiếp bị nguyền rủa." Hạ Đông Hải nói đến đây liền tháo chiếc khăn choàng quanh cổ xuống.

Tôi nhìn thấy những đốm đen trên cổ Đông Hải, ban đầu rất nhỏ giờ đã to lên rất nhiều, dày đặc bao phủ quanh cổ Hạ Đông Hải.

"Làm sao bây giờ? Bản thân cậu cũng biết pháp thuật, không cách nào giải trừ được sao?" Tôi nhìn những đốm đen đó có chút buồn nôn.

Hạ Đông Hải quấn lại khăn choàng cổ: "Phải tìm được người gieo lời nguyền thì mới có thể giải trừ được, đây gọi là đúng bệnh mới có thể kê thuốc được, chúng ta phải ở lại thị trấn này mấy ngày rồi."

Hạ Đông Hải thương lượng với tôi, muốn nhanh chóng hóa giải lời nguyền trên người cậu ấy.

Ngay cả khi không có lời nguyền, tôi cũng dự định ở lại thị trấn vài ngày, vì tôi phải đến thăm một người rất quan trọng.

Tôi cố gắng rời khỏi giường, mặc dù trên người tôi có vài vết bầm tím và vết thương, nhưng tôi không cảm thấy khó chịu gì ngoài đau nhức cơ thể ra.

"Hạ Đông Hải, tôi đi tìm cậu tôi, nhìn bộ dạng cậu bây giờ nên ở lại đây nghỉ ngơi đi thì hơn." Tôi nhìn căn phòng cảm thấy rất quen thuộc, hình như đã từng tới đây rồi.

“Không, tôi phải đi cùng cậu.” Thái độ của Hạ Đông Hải rất kiên quyết, vì vậy tôi đành phải dẫn cậu ta theo, lúc xuống lầu, vừa nhìn tôi đã nhận ra ngay ông chủ của khách sạn.

Lần đó khi tôi cùng với Tôn Tử, Kiến Nam, Phỉ Phỉ đến thôn Minh Hà, chúng tôi cũng ở trong khách sạn nhỏ này, lúc đó ông chủ luôn luôn tươi cười, còn bây giờ ông ấy lại cau mày khổ sở.

Loading...