Quỷ Tân Nương - Chương 243: Tìm Thấy Bạch Văn Văn (1)
Cập nhật lúc: 2024-04-24 20:33:39
Lượt xem: 258
Tên tiểu tử này tự xưng là con trai của “thần côn” còn không cảm nhận được, lại còn ở đó mà châm chọc tôi? Hạ Đông Hải cười hihi rồi rút ra một điếu thuốc, lấy thêm tờ giấy đưa cho tôi.
Nhìn thấy nụ cười đen tối trên mặt cậu ấy, trong lòng tôi bắt đầu có một dự cảm không lành, cả người bất giác mà lùi về sau, không biết cái tên này lại có ý đồ lệch lạc gì nữa đây.
“Xem đi, nói không chừng cậu lại có h.u.n.g t.h.ủ đấy.” Hạ Đông Hải nhỏ giọng thuyết phục tôi.
Lúc này tôi mới cầm lấy tờ giấy, nhưng vừa xem xong, tôi liền ngơ luôn rồi. Đây là một tờ giấy treo thưởng có liên quan đến vụ án g.i.ế.t người hàng loạt này, ai cung cấp được manh mối quan trọng sẽ có được phần thưởng là mười vạn tệ.
Một trăm nghìn tệ? Hạ Đông Hải chỉ vào con số màu đỏ tươi trên tờ giấy, tỏ ra sẵn sàng hành động.
Tôi đặt tờ giấy lên trên bàn, nói với Hạ Đông Hải: “Đi đi đi, cậu chỉ biết tiền thôi, rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì vậy? Nếu như h.u.n.g t.h.ủ thật sự là một tên g.i.ế.t người không chớp mắt, dáng vẻ của cậu hiện tại có phải là đối thủ của hắn không? Chẳng lẽ vì mười vạn tệ mà phải liều cả mạng à?”
"Tiểu tử này, sao lại cố chấp như vậy? Người ta nói cung cấp manh mối quan trọng có thể được mười vạn tệ, đâu phải nhờ bắt được h.u.n.g t.h.ủ mới có thể lấy được tiền đâu. Chúng ta không cần tìm ra tên sát nhân biến thái đó, cậu chỉ cần dùng đôi mắt của mình, đi tìm những hồn phách kia rồi nói chuyện với họ, thế không phải là xong à?" Hạ Đông Hải vừa nói vừa ngồi xuống cạnh tôi, nói nhỏ vào tai tôi rằng phí sinh hoạt của tôi chắc là sắp tiêu hết rồi.
Sao lại ăn bám thế không biết, sinh hoạt phí của tôi vốn đã nghèo nàn lắm rồi, còn một xíu như vậy đúng là không biết sống kiểu gì bây giờ.
Hạ Đông Hải nhướng đôi lông mày nhỏ rậm, mỉm cười chờ đợi câu trả lời của tôi.
"Tôi đi với cậu."
“Được, được, nghĩ thông rồi là tốt.” Hạ Đông Hải còn tưởng là tôi nói, đang mừng rỡ thì lại phát hiện người nói không phải tôi mà là Lý Tân Khải ở phía sau.
“Cậu thì đi làm gì chứ?” Hạ Đông Hải bĩu môi.
Lý Tân Khải nhanh chóng bước tới, nghiêm túc cầm tờ giấy treo thưởng lên, đặt một tấm thẻ ngân hàng lên bàn.
“Chỉ cần các cậu tìm được manh mối, không cần cảnh sát thưởng, tự tôi sẽ bỏ tiền túi đưa các cậu mười vạn” Lý Tân Khải không nói to, nhưng tôi và Hạ Đông Hải nghe xong đều sững sờ.
Tôi biết cậu ấy có thể là con của một gia đình giàu có, nhưng không nghĩ cậu ấy lại hào phóng như vậy, mười vạn tệ nói ra nhẹ tựa lông hồng vậy.
Thái độ của Hạ Đông Hải thay đổi 180 độ, đưa tay kéo ghế mời Lý Tân Khải ngồi xuống, cách xưng hô cũng thay đổi luôn.
“Anh Khải, xem anh kìa, sao không nói sớm chứ. Anh mà nói sớm thì bọn em đã điều tra từ lâu rồi.” Hạ Đông Hải vừa cười vừa nhìn tấm thẻ ngân hàng.
Phục cậu ta luôn rồi, chỉ cần có tiền là có thể cao hứng như vậy.
Lý Tân Khải cau mày nhìn tôi và Hạ Đông Hải: “Có điều...các cậu....các cậu thực sự có thể nói chuyện được với ma quỷ sao? Trước kia từng nghe nói các cậu đối phó được với một nữ quỷ, nhưng tôi nghĩ đó chỉ là người ta đồn linh tinh thôi.”
“Tất nhiên là thật rồi, tôi là truyền nhân của giáo phái chính tông đấy, bố tôi là đạo trưởng, chuyên bắt yêu ma quỷ quái.” Hạ Đông Hải nói xong liền giơ cái túi nhỏ của mình lên: “Trong này toàn bộ đều là pháp khí, chỉ cần tôi ra tay, không ma quỷ nào chống lại được hết.”
Chém, không c.h.é.m gió thì c.h.ế.t được à.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quy-tan-nuong/chuong-243-tim-thay-bach-van-van-1.html.]
Nói xong, Hạ Đông Hải lại vỗ vai tôi, kể cho Lý Tân Khải nghe chuyện tôi có thể nhìn thấy linh hồn.
Lý Tân Khải nhìn chằm chằm chúng tôi có vẻ không tin, Hạ Đông Hải liền nói tối nay sẽ để cho Lý Tân Khải thấy được sự lợi hại của chúng tôi.
Làm gì thế, tôi còn chưa chính thức đồng ý mà.
Sau khi Hạ Đông Hải nói xong, không quan tâm đến phản ứng của tôi, kéo Lý Tân Khải rồi bắt đầu xưng anh em, còn hào phóng chia sẻ mì ăn liền, hai người còn nói chuyện rất hợp nữa chứ.
Giống như là nhân viên chăm sóc khách hàng vậy, còn tôi thì bị gạt qua một bên.
Đến khi trời tối, biểu cảm của Hạ Đông Hải và Lý Tân Khải càng trở nên phấn khích, đặc biệt là Lý Tân Khải, suốt từ 6 giờ luôn hỏi Hạ Đông Hải rằng liệu đã đến lúc xuống lầu tìm manh mối chưa.
“Hu hu hu hu”
Tiếng khóc đứt quãng nghe rất ảo não, tôi đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, dưới ký túc xá của chúng tôi có một nhóm rất đông người vừa khóc vừa đốt tiền giấy, chắc là người thân của nạn nhân.
“Haizz, đợi họ đi rồi chúng ta xuống sau.” Hạ Đông Hải lẩm bẩm.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Đến khoảng 10 giờ tối, lãnh đạo nhà trường yêu cầu bảo vệ đến đuổi người đi, nhóm người đó còn làm ầm ĩ gần nửa tiếng nhưng cuối cùng cũng bị đuổi đi.
Nhà trường đã thương lượng với họ về việc đền bù nhưng những người thân đó không hài lòng.
Nhà trường đành gác lại chuyện này, dù sao học sinh cũng đã về nhà rồi.
Hạ Đông Hải nhìn đám người bị đuổi đi, cười với tôi: "Nào, đến lượt chúng ta ra sân rồi."
Lý Tân Khải nghe Hạ Đông Hải nói vậy thì háo hức đi theo sau, hai người đi đến cửa, phát hiện ra tôi không đi theo nên dùng sức vẫy tay rất mạnh với tôi.
Hết cách, tôi chỉ có thể theo hai người xuống tầng. Vừa đi, Hạ Đông Hải cũng không quên nhắc nhở tôi: “Minh Dương, chú ý một chút, xem xem có gì bất thường không.”
“Ừ!” Tôi đáp một tiếng rồi bước nhanh xuống, dọc đường cũng không phát hiện ra thứ gì, khi đến ký túc, chúng tôi bị chú quản lý chặn lại.
“Đêm hôm thế này rồi, các cậu còn muốn đi đâu? Không biết dạo này trường rối loạn như thế nào à?” Chú trừng mắt nhìn, bảo chúng tôi quay về.
Hạ Đông Hải là một người rất lanh lợi, sớm đã lường trước được điều này nên đã cười rồi đưa cho chú một bao thuốc. Thuốc này không phải loại mấy tệ đâu, ít nhất cũng phải mấy chục tệ đấy.
“Chú à, mấy đứa bọn cháu sắp đói c.h.ế.t rồi, ngày ngày gọi đồ ăn ngoài cũng ngán lắm. Người nhà bọn họ bị đuổi đi hết rồi, cho chúng cháu ra ngoài ăn cái gì đó ngon ngon đi, hay là đến lúc về bọn cháu cũng mang về cho chú một chút nhé.” Hạ Đông Hải nở một nụ cười như gió xuân.
Chú nhìn làn khói thuốc rồi lại nhìn Hạ Đông Hải, ho nhẹ một tiếng, bảo chúng tôi đi sớm về sớm.
“Nhất định, chúng cháu về ngay thôi.” Hạ Đông Hải cười cười rồi kéo tôi và Lý Tân Khải ra ngoài, chỉ sợ chú sẽ đổi ý.