Quỷ Tân Nương - Chương 173: Á.n Mạng Tiếp Diễn (3)
Cập nhật lúc: 2024-04-23 17:17:08
Lượt xem: 186
Nghĩ tới đây tôi giật mình, nhanh chóng đẩy cửa chạy xuống lầu xem tình hình của cô gái. Dưới lầu đã có rất nhiều người vây quanh.
Tôi dùng sức tách đám người chen vào trong.
Tôi nhìn thấy mặt cô gái đã bị m.á.u nhuộm đỏ, sau gáy hoàn toàn d.ậ.p n.á.t. Tôi bị dọa ngơ luôn, ngoài việc trông thấy cảnh tượng đáng sợ này thì còn một nguyên nhân khác, người n.h.ả.y l.ầ.u không phải ai xa lạ mà chính là người vừa nãy mới đi ngang qua tôi – Giang Lâm.
Tại sao Giang Lâm lại n.h.ả.y l.ầ.u? Lúc tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy còn đang chăm chú trang điểm đi hẹn hò, sao mới chớp mắt đã thành ra như vậy?
“Đúng vậy có nữ sinh n.h.ả.y l.ầ.u, mong các anh tới sớm một chút.” Thầy chủ nhiệm đang nói chuyện điện thoại, còn nhắc chúng tôi lùi hết ra sau đợi xe cấp cứu và xe cảnh sát tới.
Bác sĩ ở phòng y tế trong trường rất nhanh đã chạy tới, chỉ có điều Giang Lâm đã c.h.ế.t rồi.
Ngã thành ra như thế này rồi sao còn có thể sống chứ?
Tôi vẫn đứng lặng người ở chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn ký túc xá nam. Ký túc xá nam có tổng cộng mười sáu tầng, tôi ở tầng chín. Giang Lâm là rơi xuống từ lầu ở phía trên chúng tôi vậy chỉ có thể là từ tầng mười trở lên, vậy bảy căn phòng phía trên cửa sổ phòng chúng tôi đều đáng nghi.
Tôi không đợi cảnh sát tới lập tức đi lên lầu, có lẽ h.u.n.g t.h.ủ vẫn chưa chạy thoát, lần này tôi có thể tự rửa sạch thanh danh cho mình rồi.
Tôi nhanh chóng chạy lên lầu, nhưng cũng không chắc là ở tầng nào, chỉ có thể bắt đầu từ tầng mười, lần lượt gõ cửa từng tầng.
Bởi vì hôm nay là thứ sáu, nên các tầng đều không có người trả lời tôi, liệu có phải ở trên tầng thượng?
Nếu từ độ cao đó rơi xuống cơ thể m.á.u thịt lẫn lộn của Giang Lâm là hợp lý, nhưng khi tôi đi tới nơi phát hiện cửa của tầng thượng đã bị khóa.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Vậy nơi xảy ra á.n m.ạ.n.g không phải ở tầng thượng?
Tôi vỗ đầu mình nghĩ chắc h.u.n.g t.h.ủ đã lợi dụng lúc tôi vừa xuống lầu mà chạy thoát, thật độc ác! Biết sớm tôi đã đứng canh ở cổng ký túc ôm cây đợi thỏ, xem ai hoảng hốt chạy ra là biết ngay.
“Tại sao lại là anh?”
Tôi đang ngồi ở lối ra cầu thang suy nghĩ thì đột nhiên có một giọng nói quen thuộc truyền tới. Tôi ngẩng đầu lên nhìn thì ra là cảnh sát đã đưa tôi đi dạo hôm nọ - Trần Húc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quy-tan-nuong/chuong-173-a-n-mang-tiep-dien-3.html.]
“Đây là ký túc xá tôi ở, có gì kỳ lạ sao?” Tôi liếc Trần Húc một cái, bởi lần thẩm vấn không mấy dễ chịu trước kia tôi đối với anh ta có chút thù địch.
Trần Húc gật đầu sau đó lên lầu kiểm tra.
“Anh vẫn nên xuống lầu đi xem camera trước đã xem có người nào khả nghi không. Tôi đã đi lên xem rồi tôi nghĩ rất có khả năng h.u.n.g t.h.ủ lợi dụng lúc hỗn loạn mà thoát."
“Trời, anh cũng có kinh nghiệm đấy nhỉ?” Trần Húc nhìn tôi cười mà như không cười.
Xì, tôi là đang giúp anh ta, anh ta lại tỏ thái độ gì vậy.
“Cộp cộp cộp” Một tràng tiếng bước chân dồn dập truyền tới. Tôi cúi đầu nhìn từ khoảng trống cầu thang thấy một người phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát đang đi tới, không cần đoán cũng biết là cộng sự của Trần Húc – Lưu Đồng.
Quả nhiên là vậy, Lưu Đồng thở dốc chạy tới, tôi đang chuẩn bị đứng dậy đi vào ký túc thì Lưu Đồng kéo cánh tay tôi lại hung hăng trực tiếp ấn tôi vào tường.
Làm cái gì vậy? Đây là tình huống gì?
Tôi vùng vẫy kêu Lưu Đồng thả tôi ra, nhưng cô ta đã lấy ra còng tay. Chỉ nghe một tiếng cạch tay tôi đã bị còng sắt lạnh lẽo khóa lại.
Đây lại là chuyện gì nữa? Rốt cuộc là họ đang làm cái gì vậy?
“Tôi nghi ngờ anh cố ý g.i.ế.t người, anh có quyền giữ im lặng, nhưng mỗi lời anh nói ra sẽ được làm bằng chứng.” Lưu Đồng sắc mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn tôi.
Trước giờ tôi cảm thấy cảnh sát nói câu này trông rất ngầu, nhưng giờ bản thân bị nghi ngờ là tội phạm, lại nghe được những câu này tim bỗng đập loạn một nhịp.
“Này này, cô bị thần kinh à, tôi sao lại trở thành nghi phạm chứ? Có phải đầu óc cô có vấn đề rồi không, thả tôi ra.” Tôi cật lực muốn đẩy Lưu Đồng ra, nhưng sức lực của người phụ nữ này quả là không phải dạng vừa, chỉ cần một tay đã có thể đẩy tôi dí vào tường.
“Lưu Đồng, đây là sao?” Nghe giọng của Triệu Húc, có lẽ anh ta cũng như tôi, chưa kịp phản ứng lại.
Lưu Đồng lập tức móc ra một băng cát xét đưa cho Triệu Húc nói trong này có bằng chứng về việc tôi g.i.ế.t người.
Cái gì? Đồng tử của tôi trong phút chốc mở to ra mấy lần, bằng chứng tôi g.i.ế.t người? Tôi vốn dĩ không g.i.ế.t người thì họ lấy đâu ra bằng chứng?
Triệu Húc và Lưu Đồng là cộng sự, vừa nghe cô ta nói vậy thì lập tức muốn đưa tôi về đồn cảnh sát.