Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 137
Cập nhật lúc: 2024-12-11 22:08:37
Lượt xem: 36
Túc Chiêu viện nhìn Hoàng hậu, trong lòng suy nghĩ nhiều năm không gặp, Hoàng hậu cũng coi như có tiến bộ: "Nương nương đừng lo lắng, bây giờ không phải sức khỏe của ngài đang dần tốt lên sao? Nói vậy đến lúc đó, cũng sẽ sinh thuận lợi giống như Hi Hiền phi."
"Vậy thì mượn lời chúc lành của ngươi," Hoàng hậu nghe hồi lâu, cảm thấy lời này coi như dễ nghe.
Lúc Túc Chiêu viện đi khỏi cung Cảnh Nhân đã sắp đến giữa giờ mùi, nói chuyện không đâu với Hoàng hậu đã nửa canh giờ, không ngờ Hoàng hậu vẫn luôn vòng vo với nàng: "Người trong cung quả nhiên không đơn giản," sau đó nàng ta lắc đầu cười, xoay người nói với Mạn Vân, Mạn Văn: "Chúng ta đi Ngự Hoa viên ngắm cảnh đi," nàng ta cũng đã nhiều năm không đi dạo Ngự Hoa viên.
Trong cung Trọng Hoa, Đức phi xử lý xong cung vụ, lại bắt đầu lục tung nhà kho.
Uyển Y đứng một bên, nhìn nhìn: "Nương nương, người muốn tìm cái gì? Nô tỳ tìm giúp người."
Đức phi muốn vò đầu, nhưng lại cảm thấy vò đầu nhìn thật ngốc: "Bổn cung nhớ bổn cung có một cái trống bỏi khảm hồng bảo thạch dùng gấp Tứ Xuyên, nó chạy đâu rồi?"
Sau khi nghe xong Uyển Y cười: "Nô tỳ biết là nương nương tìm đồ cho Tam Hoàng tử mà, cái trống bỏi kia đã bị nô tỳ bỏ vào trong rương gỗ tử đàn bên kia rồi."
Đức phi nghĩ tới cái trống bỏi Tiểu Phì Trùng cầm hôm qua: "Cái trống bỏi của Chiêu Dương cung thật sự rất xấu, Tiểu Phì Trùng còn thích đến vậy, sáng mai bổn cung mang đồ tốt qua cho nó."
"Vậy Hi Hiền phi nương nương sẽ rất vui," Uyển Y cười trêu nói.
"Nương nương..."
Đưucs phi và Uyển Y mới ra khỏi khố phòng, Vãn Hồng đã tới bẩm báo: "Vừa rồi cung nhân bên dưới nói, thấy Túc Chiêu viện đi Ngự Hoa viên."
"Ồ?" Trên mặt Đức phi không có nụ cười: "Thu thập một chút, năm nay bổn cung còn chưa đi dạo Ngự Hoa viên đâu."
"Vâng," Uyển Y cùng Vãn Hồng lập tức đi xuống chuẩn bị.
Thẩm Ngọc Quân ngồi trên tháo làm y phục cho Tiểu Phì Trùng: "Đầu hổ này thêu không tệ, hy vọng Tiểu Phì Trùng sẽ luôn lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh," sau đó qua đầu nhìn lướt qua Tiểu Phì Trùng ngủ sau lưng mình.
"Cuối cùng nương nương không để cho Tam Hoàng tử của chúng ta mặc xiêm y nữ," Trúc Vũ cười đưa chỉ cho nương nương nhà mình.
Thẩm Ngọc Quân liếc Trúc Vũ một cái: "Những xiêm y nữ đó không phải đều bị ngươi thu gom, đưa đến Hành Vân các, mấy ngày trước bổn cung còn nhìn thấy Tam Công chúa mặc đồ hoa đào Tiểu Phì Trùng đã từng mặc."
Trúc Vũ chép miệng cười: "Nương nương, vậy cũng không trách được nô tỳ, Tam Hoàng tử của chúng ta lớn nhanh, những xiêm y nữ đó đã mặc không vừa, nô tỳ thấy những thứ kia đều do nương nương làm từng đường kim mũi chỉ, còn rất nhiều cái chưa từng mặc, bèn mượn danh nghĩa của người tặng cho Tam Công chúa."
"Chỉ ngươi biết làm người," đương nhiên Thẩm Ngọc Quân biết tâm tư của nha đầu Trúc Vũ, nàng ấy à, chính là không muốn thấy Tiểu Phì Trùng chịu uất ức.
Thẩm Ngọc Quân ngồi trên tháp, vừa mới thêu xong tai lão hổ liền cảm giác sau lưng có người cào m.ô.n.g nàng. Nàng nghiêng đầu, lập tức đối diện với đôi mắt phượng trong veo như nước: "Ô, Tiểu Phì Trùng của chúng ta dậy rồi."
"A... Hắc...," Tiểu Phì Trùng thấy nương nói với nó, liền cao hứng, bắt đầu vui vẻ, hai cái chân ngắn quẩy vài cái.
Thẩm Ngọc Quân thả kim chỉ trong tay xuống, đưa tay sờ sờ cái m.ô.n.g Tiểu Phì Trùng. Kết quả lúc Tiểu Phì Trùng nằm không tiểu, nàng bế một cái, vươn tay sờ, cảm giác nóng hầm hập: "Con nói có phải con cố ý hay không?"
Tiểu Phì Trùng đầu tiên là cười hai tiếng với nương nó, thấy nương nó không đáp lại, cái miệng nhỏ chẹp một cái lập tức "oa" một tiếng khóc lên, nhìn giống như bị uất ức cực lớn, nước mắt như hạt châu rơi xuống.
Thẩm Ngọc Quân vỗ vỗ m.ô.n.g nó mấy cái: "Con còn nói lý," nàng lại thả Tiểu Phì Trùng lên tháp, thuận tay lấy cái tã bị nó tiểu ướt ra, theo đó Tiểu Phì Trùng không khóc nữa. Nàng vươn tay ra phía sau, Trúc Vũ vội cầm tã ướt đi, sau lại vắt một cái khăn ấm tới.
Vừa lau m.ô.n.g cho Tiểu Phì Trùng, Thẩm Ngọc Quân còn lẩm bẩm: "Con xem cái m.ô.n.g thịt của con này," nói còn chưa chịu, nàng còn không nhịn được vươn tay nhéo nhéo: "Mềm mềm trơn bóng, vuốt thật là không tệ."
Trúc Vũ đứng phía sau nương nương nhà nàng, cũng nhìn chằm chằm vào cái m.ô.n.g của tiểu chủ tử, mới vừa giương mắt nhìn về mặt nhỏ của tiểu chủ tử, thấy cái miệng nhỏ của nó mím lại, nàng vội muốn nhắc nhở chủ tử nhà nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-137.html.]
"Phốc..."
Hình như không kịp rồi, Trúc Vũ vội đi xuống chuẩn bị nước ấm, cũng không dám nhìn về phía chủ tử nhà nàng.
Hiện tại Thẩm Ngọc Quân muốn đưa cái khăn tới cái mũi nhỏ của Tiểu Phì Trùng, cho nó ngửi một cái: "Con nói con có hư hay không?" Tiểu mập mạp tặng cho nàng một cái tay vàng, nàng buông hai cái chân ngắn nhỏ của Tiểu Phì Trùng ra, duỗi tay chỉ vào chóp mũi nó: "Con nói có phải con cố ý hay không? Chắc chắn là cố ý, ta làm thân nương của con, sờ cái m.ô.n.g con vài cái thì sao, có phải cái m.ô.n.g của Nguyên gia các ngươi đều không sờ được?"
Hôm nay Cảnh đế vừa lúc rãnh rỗi, bèn tới thăm hai mẫu tử họ, không ngờ tới liền gặp trường hợp này. Hắn dùng một tay che mũi, nhìn tay Thẩm Ngọc Quân bị Tiểu Phì Trùng ị lên, cũng không đi rửa tay, còn đang chỉ trích Tiểu Phì Trùng, lúc này hắn cảm thấy từ sau khi nàng sinh con thật sự trở nên hơi ngốc: "Còn không nhanh đi rửa tay đi."
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy, bỗng xoay người, lập tức muốn tiến lên thỉnh an Hoàng thượng.
Chỉ là Cảnh đế thấy nàng đi lên, lui về sau hai bước: "Đi rửa tay trước, thay y phục."
Thẩm Ngọc Quân nhìn tay mình, thở dài: "Người đời đều nói "con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo", bây giờ thần thiếp nghĩ hẳn là nên thêm một câu "mẹ không chê con thối"," nói xong nàng chu miệng anh đào lên, đi rửa tay.
Sau khi Thẩm Ngọc Quân đi, hai nhũ mẫu của Tiểu Phì Trùng mới dám tiến lên thu dọn cho Tiểu Phì Trùng.
"Oa... Oa...," Tiểu Phì Trùng đột nhiên khóc, hai chân ngắn đạp rất có lực.
Cảnh đế tiến lên vài bước, đứng nghiêm một bên, nói với Tiểu Phì Trùng: "Dù thế nào, con còn thích bản thân thối phải không?"
Lộ công công dừng sau ưng Hoàng thượng, hơi nghiêng đầu nhìn cái m.ô.n.g trần của Tam Hoàng tử. Trường hợp thế này không nhiều lắm, hắn nên nhìn nhiều thêm vài lần, lỡ như về sau Tam Hoàng tử có tiền đồ, hắn cũng có thể lấy chuyện này ra để ngẫm lại. Ồ, nhìn hai chân nhỏ của Tam Hoàng tử rất có lực, còn không muốn lót tã.
Thẩm Ngọc Quân rất nhanh đã thu dọn xong, vừa lúc Trúc Vũ cũng chuẩn bị nước nóng xong.
"Bảo Trúc Vân lấy bồn tắm của Tiểu Phì Trùng ra nữa, bổn cung tắm cho Tiểu Phì Trùng," Thẩm Ngọc Quân đi tới bên tháp, thi lễ với Hoàng thượng, trêu ghẹo nói: "Sao hôm nay Hoàng thượng không bế Tiểu Phì Trùng vậy?"
Cảnh đế nhìn vẻ mặt hứng thú của Thẩm Ngọc Quân, lại cúi đầu nhìn nhi tử mập mạp mặc quần xong đang tập lật người trên tháp: "Bây giờ hai mẫu tử các nàng ngoài mặt cũng coi như là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã rồi."
Thẩm Ngọc Quân nhướng nhướng mày: "Hoàng thượng, người đừng nên dùng từ loạn, tổn hại đến hình tượng tri thức rộng rãi phong phú của người."
Tiểu Phì Trùng có lẽ nghe được giọng của nương nó, lập tức "ba" một cái, trở người, hợp với tiếng trống thêm tinh thần lật người. Kết quả lật một nửa thì rơi vào khoảng không, cũng may được cha nó tay mắt lanh lẹ vớt vào ngực: "Mấy ngày không gặp bản lĩnh lớn, giường cũng không chứa được con."
Thẩm Ngọc Quân vỗ ngực: "Làm ta sợ muốn chết, không, hù c.h.ế.t thần thiếp," nhìn thằng nhãi con mập mạp trong lòng Hoàng thượng, lại còn hoa tay múa chân lộ ra nụ cười không có răng.
Trong Ngự Hoa viên, Túc Chiêu viện đi dạo chưa được nửa canh giờ đã gặp Đức phi: "Thần thiếp thỉnh an Đức phi nương nương, nương nương cát tường."
Đức phi mang theo nụ cười trên mặt, mắt lạnh đánh giá nữ nhân trước mặt. Là nàng ta, không ngờ qua nhiều năm như vậy, nàng có thể gặp lại nàng ta: "Đứng lên đi."
"Tạ ơn nương nương," lúc Túc Chiêu viện gặp Đức phi, trong lòng máy động, ở trong kinh thành, người nàng ta muốn gặp nhất và người không muốn gặp nhất là ai? Vậy thì vị Đức phi nương nương này là vế sau.
Cho tới nay, Diệp Thượng Nguyệt thật sự rất áp lực. Sau lưng là gia tộc hư thối từ trong xương cốt, trước mặt là thân bất do kỷ, không nhìn thấy cửa ra ở con đường phía trước, nàng ta tự nhân đầy bụng kinh luân (tài năng về chính trị), tài hoa không thua gì nam tử, nhưng nàng ta sống không tốt. Từ khi nàng ta hiểu chuyện tới nay, đã hâm mộ ghen ghét một người, đó chính là vị Đức phi trước mặt này, nàng thông minh lý trí, lại quá tùy ý, cầm được cũng buông được. Ở trên người nàng, Diệp Thượng Nguyệt nhìn thấy sự tự do tự tại mà Diệp Thượng Nguyệt nàng ta chưa từng có được. Tuy Đức phi yên tĩnh rất lâu, nhưng hiện tại dường như nàng đã đi ra.
"Lâu rồi không gặp, ngươi vậy mà có thể trà trộn vào cung," Đức phi nhìn Túc Chiêu viện: "Bổn cung biết ngươi không dễ c.h.ế.t như vậy."
"Đức phi nương nương đang nói gì, thần thiếp nghe không hiểu," Túc Chiêu viện hiện ra vẻ mặt khó hiểu.
"Chỉ vào kỹ thuật diễn này, muội muội ngu xuẩn kia của ngươi có thêm mười năm nữa cũng không hơn ngươi," Đức phi đi tới trước mặt Túc Chiêu viện: "Diệp Thượng Nguyệt, chúng ta lại gặp mặt."