Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 127
Cập nhật lúc: 2024-12-11 22:04:07
Lượt xem: 48
"Nó còn nhỏ như vậy, chắc chắn là không hiểu," Thẩm Ngọc Quân kéo cánh tay Cảnh đế đi tới bên tháp. Trúc Vân và Trúc Vũ vội lui qua một bên, Thẩm Ngọc Quân tự tay mặc y phục cho Tiểu Phì Trùng: "Xem đi, người làm nương như thần thiếp rất là tận hết trách nhiệm."
Cảnh đế nhìn nàng thành thạo mặc y phục cho Tiểu Phì Trùng, khẽ gật đầu: "Không tệ, còn có mấy phần giống."
Rất nhanh Thẩm Ngọc Quân đã mặc xong đồ cho Tiểu Phì Trùng, Cảnh đế nhìn Tiểu Phì Trùng một thân y phục hoa, gương mặt nhăn nhó mất tự nhiên: "Sao lại mặc đồ bé gái cho nó? Trẫm nhớ nàng sinh cho trẫm một Hoàng tử," lúc nói hắn còn vươn tay kéo tã lót mà Trúc Vũ đã mặc xong cho Tiểu Phì Trùng trước đó, nhìn con chim nhỏ của Tiểu Phì Trùng.
Lúc này Thẩm Ngọc Quân không hề chột dạ, đúng lý hợp tình nói: "Đây không phải vì lúc mang thai nó không biết là nam hay nữ sau, thần thiếp làm xiêm y cả nam và nữ. Bây giờ Tiểu Phì Trùng còn nhỏ, thần thiếp lại tiết kiệm không lãng phí, nên nhân lúc Tiểu Phì Trùng còn nhỏ, cho nó mặc y phục không phân nam nữ, dù sao nó cũng còn nhỏ mà."
Cảnh đế trừng mắt nhìn nàng: "Nàng là vì nhìn thấy thích, hai là thật sự tiết kiệm?"
"Những y phục bé gái này cũng là do thần thiếp tự tay làm từng đường kim mũi chỉ, cũng không thể để đóng bụi được," Thẩm Ngọc Quân nghe Hoàng thượng nói vậy, ít nhiều gì cũng có hơi chột dạ.
"Hừ," cuối cùng Cảnh đế liếc nàng một cái rồi nhìn về phái Tiểu Phì Trùng, cười nói: "Không có lần sau," nói xong hắn bế Tiểu Phì Trùng: "Mẫu phi con cho con mặc y phục bé gái, con lại chẳng biết phản kháng chút nào, thật là làm nhục cái tên Nguyên Húc của con."
Thẩm Ngọc Quân đứng phía sau hai phụ tử bọn họ, lén trợn mắt, đừng tưởng nàng không thấy được, rõ ràng Hoàng thượng đang trêu Tiểu Phì Trùng, nhìn khóe miệng cong cong kia, có thể treo quả cân lên luôn rồi.
Giờ tuất, Thẩm Ngọc Quân ở trong n.g.ự.c Cảnh đế thỏ thẻ: "Hoàng thượng, hôm nay người vui không?"
"Vui cái gì?" Cảnh đế đặt cằm trên mái tóc mềm mại của nàng, tay nhẹ nhàng vỗ về hông nàng: "Một tháng nàng thêm không ít thịt," nói xong còn cố ý nhéo nhéo thịt mềm bên hông nàng.
Thẩm Ngọc Quân bĩu môi: "Thần thiếp cũng không muốn, nhưng trong tháng ở cữ không được làm gì, thần thiếp cả ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, có thể không béo lên sao? Nhưng Hoàng thượng cứ an tâm, bây giờ thần thiếp đã hết ở cữ, nhiều nhất là hai tháng, thần thiếp có thể giống như trước đây."
Cảnh đế vuốt thịt non bên hông nàng, thái y nói nàng mới ở cữ xong, vẫn không thể ép quá, phải đợi đủ ba tháng mới được: "Đừng quá gầy, trẫm không thích."
Sau khi Thẩm Ngọc Quân ra tháng, vì Hoàng hậu vẫn luôn mang bệnh, nàng cũng không cần thỉnh an, nên bây giờ nàng vẫn vô cùng thoải mái.
"Nào, ta là mẫu phi con," Thẩm Ngọc Quân vẫn mãi chơi với Tiểu Phì Trùng đang mở to đôi mắt phượng nằm trên tháp: "Con phải nhớ ta là nương của con, sau này con phải thật hiếu thuận với ta, biết không?"
Trúc Vân và Trúc Vũ đứng trông bên cạnh, hai người mang vẻ mặt bất lực, chủ tử nhà các nàng từ sau khi sinh con thật sự biến thành ngốc rồi, bằng không chủ tử sẽ không nhắc đến hiếu thuận với tiểu chủ tử mới một tháng tuổi.
"Bổn cung hơi đói, muốn ăn canh cá," Thẩm Ngọc Quân không dựa vào tháp mà ngồi thẳng người dậy.
"Oa...," nàng vừa dứt lời, Tiểu Phì Trùng lập tức méo miệng khóc.
Thẩm Ngọc Quân vội xoay người lại: "Sao vậy?"
Tiểu Phì Trùng nghe tiếng Thẩm Ngọc Quân hỏi nó thì ngừng khóc, nhưng trên mí mắt vẫn còn vương vài giọt nước.
Thẩm Ngọc Quân cười cười, đặt một ngón tay vào bàn tay Tiểu Phì Trùng, lập tức ngón tay bị nắm lấy: "Vẫn còn sức," nói xong cẩn thận cầm khăn gấm lau nước mắt cho Tiểu Phì Trùng: "Chúng ta là tiểu nam tử hán, trên mắt không được dính nước mắt, bị người ta nhìn thấy nhiều không tốt, ha ha..."
Đảo mắt đã tới rằm tháng giêng, sáng nay giờ mão Thẩm Ngọc Quân rời giường, chưa tới giờ thìn nàng đã đến cung Cảnh Nhân.
"Thần thiếp (tần thiếp) thỉnh an Hi Hiền phi nương nương, nương nương cát tường," các phi tần đến sớm đứng dậy hành lễ với Thẩm Ngọc Quân.
Trước đây Thẩm Ngọc Quân đã từng thấy, hôm nay nàng cũng đã rất thích ứng: "Các vị muội muội đều đứng lên đi."
Không lâu sau, Đức phi, Thục phi đã tới.
"Muội muội đến sớm vậy," Thục phi, Đức phi cùng Thẩm Ngọc Quân làm lễ gặp mặt.
"Để Thục phi tỷ tỷ chê cười rồi," Thẩm Ngọc Quân ngồi vào chỗ của mình: "Muội đã thành thói quen đến giờ là thức dậy."
Tiếp đến các phi tần ngồi chờ Hoàng hậu đến, không lâu sau Dung ma ma ra ngoài: "Nô tỳ thỉnh an các vị tiểu chủ, thân thể Hoàng hậu nương nương không khỏe, bảo nô tỳ đến báo với các vị tiểu chủ một tiếng, tạm thời miễn thỉnh an."
"Thân thể Hoàng hậu nương nương còn chưa tốt lên sao?" Đức phi lên tiếng hỏi: "Rốt cuộc là bị làm sao, thái y nói thế nào?"
"Đa tạ Đức phi nương nương lo lắng, thân thể của Hoàng hậu nương nương đã khá hơn nhiều, chỉ là chưa khỏi hẳn," Dung ma ma khẽ cười đáp lại.
"Vậy chúng ta lui xuống trước đi, mong ngài truyền lời, hy vọng nương nương chú ý phượng thể, sớm ngày hồi phục," Thục phi đứng dậy nói với Dung ma ma.
"Nô tỳ biết ạ," Dung ma ma thi lễ với Thục phi: "Không có chuyện gì nữa, mời các vị tiểu chủ trở về."
Hiện tại Thẩm Ngọc Quân đã là Hiền phi, nàng cũng không chần chờ, cùng Đức phi rời khỏi cung Cảnh Nhân, chỉ là lúc rời đi, nàng cố ý nhìn Túc Chiêu viện một cái, thay đổi rất lớn, ở Từ Vân Sơn lâu như vậy, chắc cũng không sống tốt, nàng ta nhìn già đi không ít.
Thẩm Ngọc Quân và Đức phi không ngồi kiệu mà cầm tay đi bộ trên đường. Thẩm Ngọc Quân mở miệng trước: "Hôm nay muội thấy Túc Chiêu viện già đi không ít."
"Có thể không già sao?" Đức phi cười khẩy một tiếng: "Nhưng bộ dạng an tĩnh hiện giờ của nàng ta, thật ra có vài phần giống với tỷ tỷ Diệp Thượng Nguyệt của nàng ta."
"Diệp Thượng Nguyệt?" Thẩm Ngọc Quân biết Diệp Thượng Nguyệt, nhưng chưa từng gặp, dù sao năm đó Diệp Thượng Nguyệt suýt chút nữa trở thành Hoàng hậu, đến nay trong kinh vẫn còn truyền thuyết của nàng ta.
Đức phi cười lạnh một tiếng: "Diệp Thượng Nguyệt gả cho Hoài Nam vương mười năm trước, lúc đó muội còn nhỏ, hẳn là chưa gặp nàng ta. Nhưng ta đã gặp, muội cũng đừng tò mò, nàng ta không hổ là cùng mẫu thân với Túc Chiêu viện, hai người giống nhau cả chín phần, có điều nói về tâm cơ, Diệp Thượng Nguyệt vứt được Túc Chiêu viện cả vạn dặm."
Người nói vô tâm, người nghe có ý, mấy ngày nay Thẩm Ngọc Quân vẫn luôn nghĩ tới tin tức Phùng phu nhân đưa cho nàng, không sai, túi gấm kia là do Phùng phu nhân, mẫu thân của Phùng Yên Nhiên đưa cho nàng, vì mùi hương ngọt ngào trên túi gấm giống như mùi hương lần đầu tiên nàng gặp Phùng phu nhân: "Là sao ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-127.html.]
"Ta cũng chỉ gặp qua Diệp Thượng Nguyệt hai lần, nhưng ta có ấn tượng rất sâu với nàng ta," Đức phi nghiêng người ghé vào tai Thẩm Ngọc Quân, giọng rất thấp: "Nếu như Diệp Thượng Nguyệt làm Hoàng hậu, chắc là hậu cung này không phải như hiện tại, nói tới chúng ta đều nên cảm ơn Chu Quý phi của tiên đế."
"Nàng ta lợi hại như vậy?" Thẩm Ngọc Quân có hơi kinh ngạc, nhưng nếu quả thật như nàng nghĩ, vị Túc Chiêu viện trong cung có chút ý tứ rồi.
Đức phi gật đầu, có một điều nàng không nói chính là, lúc ấy Hoàng thượng đều không có hứng thú với khuê tú hai nhà Diệp, Chu, nếu không phải Chu Quý phi thuyết phục tiên đế, Hoàng hậu bây giờ không biết đang ở nơi đâu.
Sau khi Thẩm Ngọc Quân trở lại cung Chiêu Dương, ngồi trên tháp trầm tư, khoảng thời gian uống một chung trà, cuối cùng nàng mở miệng: "Thu Cúc, Đông Mai, các ngươi cùng bổn cung đến Hành Vân các thăm Phùng Thục nghi."
"Vâng"
...
Trong Hành Vân các, đáy mắt xanh xao của Phùng Yên Nhiên không thể giấu được: "Mấy ngày gần đây tần thiếp ngủ không ngon, khiến nương nương lo lắng."
Lục Chiêu nghi ngồi trên ghế chủ vị, nhìn chằm chằm vào bụng Phùng Yên Nhiên: "Mang thai là vất vả, nhưng muội cũng phải chú ý đến sức khỏe bản thân, cũng may thời gian lâm bồn của muội sắp đến rồi."
"Vâng ạ," Phùng Yên Nhiên vuốt bụng mình: "Nhiều ngày nay đứa bé không đạp, thái y nói có lẽ là sắp sinh."
Nụ cười trên mặt Lục Chiêu nghi rất ôn hòa: "Vậy à, vậy nói người trong cung muội chú ý nhiều một chút."
"Tần thiếp biết ạ, tần thiếp đa tạ nương nương chỉ dẫn," Phùng Yên Nhiên đứng dậy thi lễ với Lục Chiêu nghi: "Tần thiếp đa tạ nương nương đã chăm sóc cho tần thiếp từ trước đến này, tần thiếp vô cùng cảm kích."
"Muội biết là được rồi," Lục Chiêu nghi cũng đứng dậy: "Hôm nay không còn sớm nữa, bổn cung phải về rồi."
"Tần thiếp tiễn nương nương," Phùng Yên Nhiên đi theo phía sau Lục Chiêu nghi.
Hai người đi tới cách của Hành Vân các không xa, đột nhiên xuất hiện mấy con chuột.
"A... Chuột..."
Phùng Yên Nhiên nghe vậy định lùi về sau, thế nhưng nàng lại bị bắt lại kéo đến phía trước: "Á...," cứ như vậy nàng bị tréo chân ngã xuống đất: "Á..."
"Lục Chiêu nghi, ngươi làm gì vậy?" Thẩm Ngọc Quân vừa lúc đến cửa Hành Vân các, thấy Lục Chiêu nghi kéo Phùng Yên Nhiên: "Làm càn, ngươi còn không buông muội ấy ra, nhanh đến Thái Y viện tìm thái y."
"Vâng," Thu Cúc xoay người chạy đi.
Lục Chiêu nghi thấy Thẩm Ngọc Quân thì nhất thời hoảng hồn, vội buông lỏng ta. Sau hai nhịp thở nàng ta mới hành lễ với Thẩm Ngọc Quân: "Thần thiếp thỉnh an Hi Hiền phi nương nương, nương nương cát tường."
Thẩm Ngọc Quân lướt qua nàng ta đi thẳng đến bên cạnh Phùng Yên Nhiên: "Muội sao rồi?"
Không biết tại sao khi nhìn thấy Thẩm Ngọc Quân, Phùng Yên Nhiên lập tức an lòng: "Tỷ tỷ, cứu muội... Cứu đứa bé..."
Thẩm Ngọc Quân ngẩng đầu lên quát Tịch Vân: "Không phải bổn cung đã nói, có chuyện gì thì ngươi đến Chiêu Dương cung, người chăm sóc chủ tử ngươi thế nào vậy hả?"
Tịch Vân biết Hi Hiền phi đang cho các nàng chỗ dựa, vội quỳ hai gối xuống đất: "Nô tỳ sai rồi... Hu hu... Xin Hiền phi nương nương cứu tiểu chủ nô tỳ... Hu hu...," vừa nói còn vừa dập đầu.
"Các ngươi c.h.ế.t hết rồi sao?" Thẩm Ngọc Quân có hơi tức giận: "Còn không mang chủ tử các người lên giường."
Thẩm Ngọc Quân sắp xếp cho Phùng Yên Nhiên xong, một tay nắm lấy tay nàng: "Muội phải bình an, bổn cung đã cho Thu Cúc đi mời thái y rồi."
"Tỷ tỷ, đau... Đau quá...," trán Phùng Yên Nhiên đã đổ mồ hôi.
"Nương nương," Tịch Vân quỳ phịch xuống đất: "Tiểu chủ nhà nô tỳ ra máu."
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy nhìn xuống, đầu hơi choáng váng: "Nhanh lên, phòng sinh đã chuẩn bị xong chưa? Tịch Vân nhanh cho cung nhân nấu nước, Yên Nhiên sắp sinh rồi."
Sau một hồi hỗn loạn, rốt cuộc Thẩm Ngọc Quân đã khống chế được tình hình, đưa Phùng Yên Nhiên đến phòng sinh. Người Thu Cúc mời đến là Thành lão thái y. Trước khi tới Thành lão thái y đã tính thời gian, gọi thêm hai y nữ cùng đến.
Thẩm Ngọc Quân thấy Thành lão thái y, lòng an ổn không ít, lui qua một bên: "Làm phiền Thành lão rồi."
"Không dám nhận," Thành lão thái y cũng không lề mề, vội bắt mạch cho Phùng Yên Nhiên, sau một nhịp thở, quay đầu sang nói với Thẩm Ngọc Quân: "Nương nương, long thai của Phùng Thục nghi bị chấn động, sợ là không đợi được đúng ngày, cũng may long thai đã đủ chín tháng, bây giờ thần phải mở thuốc trợ sinh cho Phùng Thục nghi."
Thẩm Ngọc Quân nhìn sắc mặt trắng bệch của Phùng Yên Nhiên, sau đó nói với Thành lão thái y: "Bổn cung muốn Thành lão cố hết sức bảo đảm hai mẫu tử họ bình an."
"Vâng, thần nhất định sẽ dùng toàn lực ứng phó," Thành lão thái y nói xong cũng đứng dậy di ra phòng sinh, chuẩn bị mở đơn thuốc.
Thẩm Ngọc Quân xoay người trừng mắt nhìn Lục Chiêu nghi đứng một bên, chầm chậm bước đến cạnh nàng ta, nghiêng người qua, nhỏ giọng nói bên tai: "Tốt nhất ngươi nên cầu khẩn mẫu tử muội ấy bình an, không thì bổn cung sẽ không bỏ qua cho ngươi, trong lòng ngươi nghĩ gì, ngươi cho là bổn cung không biết sao? Hôm nay ở đây nói cho ngươi biết, nếu như mẫu tử muội ấy không sao thì thôi, nếu có chuyện gì bổn cung sẽ khiến ngươi chôn cùng."
Nói xong, Thẩm Ngọc Quân lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm mặt của Lục Chiêu nghi: "Ngày tốt như thế, nhưng luôn có người muốn tìm đường chết, hừ..."
Lục Chiêu nghi đứng một bên không nói tiếng nào, môi run lên, vốn không nên thế này, sao lại biến thành dạng này chứ?
Thẩm Ngọc Quân cũng không để ý nàng ta nữa, phân phó Đông Mai: "Ngươi đi mời Hoàng hậu nương nương, Đức phi và Thục phi đến đây, nói Phùng Thục nghi sắp sinh." không quản Hoàng hậu có đến hay không, nàng cũng phải tôn trọng nàng ta.
"Vâng," Đông Mai khom người lui ra ngoài.