Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 107
Cập nhật lúc: 2024-12-11 05:52:39
Lượt xem: 41
Lộ công công thấy Thẩm Triết Húc lễ độ như vậy, trong lòng không khỏi có chút tán thưởng, đây có lẽ chính là phong phạm của thế gia: "Thẩm trạng nguyên cũng sớm về nghỉ ngơi đi." Lần này Thẩm Triết Húc không chần chờ nữa, đi thẳng ra điện Càn Nguyên.
Lộ công công thấy Thẩm Triết Húc rời khỏi điện Càn Nguyên mới xoay người rón rén vào tẩm điện của Hoàng thượng, vừa nãy hắn đã hỏi Hàn viện xử, vết thương trên người Hoàng thượng đều là bị thương ngoài da, không nặng, nhưng trong lòng Hoàng thượng có tích tụ, rợ rằng trong chốc lát khó có thể cởi mở được.
Ôi... Đều là nghiệt!
Lộ công công nhìn Hoàng thượng đang nằm trên long sàng, sắc mặt hơi tái, da môi ở khóe miệng bong ra. Lộ công công mặt mày đau khổ, xoay người đi đến tẩm điện, nhìn một đám thái y đang quỳ: "Các ngươi ai có thể nói cho ta biết, bây giờ Hoàng thượng thế nào rồi?"
"Lộ công công, Hoàng thượng bị nhiễm lạnh, bọn ta đã thương lượng mở thuốc cho Hoàng thượng, hiện giờ đang sắc..." Vị thái y kia còn chưa nói hết đã bị Lộ công công cắt ngang: "Ngươi nói cho ta biết, cơn sốt của Hoàng thượng lúc nào mới có thể hạ?" Đám thái y vĩnh viễn vẫn là tính tình này, nói chuyện giữ lại một nửa.
"Ngày mai mới có thể hạ," thái y kia mím môi một cái, cuối cùng cho hắn một thời gian chính xác.
Lộ công công nghe xong thì xoay người vào tẩm điện, đi tới bên cạnh long sàng, đầu tiên là rót một chén nước cho Hoàng thượng, đút cho Hoàng thượng uống. Nhớ đến chuyện mấy ngày nay, Lộ công công kéo cổ tay áo lau lau mắt, Hoàng thượng cũng là người số khổ.
Trước đây hắn vẫn cảm thấy sinh mẫu của Hoàng thượng --- Văn Oanh Thái hậu là một người không dùng được, không ngờ Văn Oanh Thái hậu vì Hoàng thượng làm nhiều chuyện như vậy, chịu khổ nhiều như vậy, sau cùng vì để không ảnh hưởng tới danh tiếng của Hoàng thượng, mang theo những thứ kinh khủng kia, chấp nhận lời đề nghị của Thái hậu, chậm rãi tra tấn mình đến chết.
Hoàng thượng đến hoàng lăng, quỳ trước lăng mộ của Văn Oanh Thái hậu suốt một đêm. Đúng vậy, sau khi Hoàng thượng đăng cơ, tuy phong sinh mẫu làm Văn Oanh Thái hậu, nhưng cũng không đem Văn Oanh Thái hậu hợp táng với tiên đế. Hiện tại xem ra, Hoàng thượng đã sớm nhận ra những nỗi khổ Văn Oanh Thái hậu phải chịu lúc còn sống, tiên đế thật là một phu quân, một phụ thân làm bậy.
Từ sau khi rời khỏi hoàng lăng, gặp phải ám sát, Hoàng thượng không nhìn nữa, mà cầm đoa lên bắt đầu c.h.é.m g.i.ế.c thích khách. Hàn viện xử nói trong lòng Hoàng thượng có tích tụ, biết chuyện như vậy, Hoàng thượng có thể không tích tụ sao?
Nghĩ đến Lưu Nhân kia, Lộ công công chính là một bụng nước đáng. Vỗ lương tâm nói lời thật lòng, Tiểu Lộ Tử hắn ngần ấy năm cũng g.i.ế.c người không ít, nhưng đều là dựa theo ý của Hoàng thượng, nếu nói hắn có khuyết điểm gì, đó chính là tham tiền, nhưng tuy rằng hắn tham tiền, nhưng hắn cũng keo kiệt. Đi theo Hoàng thượng bao nhiêu năm, lương tâm mờ mịt, mặt dày tham bạc, hắn cũng chỉ cảm thấy thoải mái trong khoảnh khắc thu được bạc, nhưng trước nay không hề thoải mái tiêu một số bạc lớn. Bạc mà hắn tham cơ bản đều bị Hoàng thượng cầm đi trả lại cho dân.
Nếu Hoàng thượng vì Lưu Nhân mà chán ghét hắn, vậy hắn phải làm sao bây giờ, hay là hắn nộp tiền riêng lên cho Hoàng thượng? Hoàng thượng thích nhất là tội liên đới, tuy hắn không có liên quan gì với Lưu Nhân, nhưng cả hai đều cùng là đại thái giám bên người Hoàng đế, tuy rằng là hai đời Hoàng đế, nhưng hắn vẫn có hơi sợ hắn sẽ bị Lưu Nhân làm liên lụy.
Lộ công công ở điện Càn Nguyên phát sầu, bên cung Chiêu Dương, cuối cùng Thẩm Ngọc Quân cũng đã thư thái, bởi vì Tiểu Đặng Tử vừa tới bẩm Hoàng thượng bệnh không nặng. Như vậy là tốt rồi, nàng có thể an tâm.
"Nương nương," Thu Cúc tiến vào phòng báo: "Thu Đồng cô cô ở chỗ Hoàng hậu nương nương đến truyền lời, long thể Hoàng thượng không khỏe, Hoàng hậu nương nương mời người qua hầu bệnh."
Thẩm Ngọc Quân hơi nhíu mày, tần phi hầu bệnh cho Hoàng thượng là chuyện thường xảy ra, nhưng có thế nào cũng không đến lượt một người mang thai là nàng: "Bổn cung biết rồi, ngươi trả lời Thu Đồng, nói bổn cung sẽ qua ngay lập tức."
"Vâng," Thu Cúc khom người lui ra ngoài.
"Nương nương," Trúc Vũ hơi lo lắng: "Có người nói Hoàng thượng là..."
Thẩm Ngọc Quân giơ tay lên ngăn Trúc Vũ lại: "Mặc kệ Hoàng thượng thế nào, chỉ cần bị bệnh, tần phi đều phải chuẩn bị hầu bệnh."
"Nô tỳ hiểu rồi," Trúc Vu hơi khụy người thi lễ: "Sau này nô tỳ nhất định sẽ quản tốt cái miệng của mình."
Thẩm Ngọc Quân gọi Đông Mai đến: "Trang điểm cho bổn cung," nàng nghĩ lần này chắc là Hoàng hậu lại phải tận sức mà không được lợi gì, Hoàng thượng là bị bệnh ở ngoài cung, hẳn là hắn cũng không muốn để cho người khác biết bệnh tình của mình. Dù sao có rất nhiều chuyện, hậu cung không thể dò xét được.
Lúc Thẩm Ngọc Quân đến cung Cảnh Nhân, phi tần từ tam phẩm trở lên đã tới hai vị, người dưới tam phẩm thì không tới vị nào, thấy tình hình này, nàng còn có gì không hiểu nữa, xem ra Hoàng hậu chỉ thông báo cho phi tần từ tam phẩm trở lên.
Chỉ chốc lát, Đức phi, Thục phi, Lục Chiêu nghi đều đến, Hoàng hậu cũng được Dung ma ma đỡ từ hậu điện đi ra.
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế kim an," mấy vị phi tần đứng dậy hành lễ với Hoàng hậu.
Hoàng hậu ngồi xuống xong liền nâng tay lên: "Các vị muội muội đứng lên ngồi đi."
"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương."
Thẩm Ngọc Quân do Trúc Vũ đỡ, ngồi xuống vị trí của mình, nhìn về phía Hoàng hậu. Sắc mặt Hoàng hậu có chút không tốt, trên mặt cũng mang theo vẻ ưu tư: "Chắc hẳn các vị muội muội cũng biết hôm nay bổn cung mời các muội đến đây là vì chuyện gì?"
"Nghe nói Hoàng thượng bị bệnh, thật hù c.h.ế.t thần thiếp," tay phải Thục phi nắm khăn gấm che trên ngực, cau mày nói: "Nương nương, bây giờ Hoàng thượng thế nào rồi ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-107.html.]
Hoàng hậu vẫn là biểu cảm như trước: "Cụ thể bổn cung cũng không rõ. Nhưng đã cho Tiểu Ngụy Tử đến Càn Nguyên điện nhìn thử." Hoàng thượng ra cung chừng mười ngày, trở về thì lại bị bệnh.
"Vậy hay là chờ Ngụy công công trở lại rồi hãy nói đi," Đức phi cũng không cho rằng lần này Hoàng thượng sẽ yêu cầu phi tần các nàng hầu bệnh.
Hoàng hậu khẽ gật đầu: "Bổn cung cũng nghĩ như vậy, gọi các muội đến đây trước, tới lúc đó cũng có dễ đưa ra chủ ý," nói xong, nàng nhìn về phái Thẩm Ngọc Quân: "Mấy ngày nay thân thể muội đỡ hơn chút nào không?" Trúc đây nàng còn tưởng rằng Thẩm thị dựa vào mang thai hoàng tự mà lười biếng giả bệnh, bây giờ nhìn sắc mặt của Thẩm Ngọc Quân đúng thật là không tốt, đáy mắt cũng có màu xanh, xem ra thân thể thật sự không khỏe.
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy, bèn vội vội vàng vàng phúc lễ với Hoàng hậu: "Thần thiếp đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, hai ngày nay thần thiếp đã thấy đỡ hơn một chút, nhưng vẫn còn nôn và buồn nôn."
"Mang thai chính là như vậy, trước đây muội thoải mái, là do muội có vận may tốt, bây giờ phản ứng lớn như thế, muội cũng đừng lo lắng," Đức phi quay đầu nhìn Thẩm Ngọc Quân: "Mang thai không dễ, tự bản thân muội nên chú ý thân thể nhiều một chút."
"Đức phi nói có lý," Hoàng hậu nhìn cái bụng hơi nhô lên của Thẩm Ngọc Quân, cười dịu dàng.
Rất nhanh Ngụy công công đã trở lại, bẩm báo với Hoàng hậu, tạm thời Hoàng thượng không cần hậu phi hầu bệnh. Hoàng hậu thở dài, hỏi: "Hoàng thượng khỏe chứ?"
"Bẩm Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng nói ngài ấy không sao, chỉ là bị cảm lạnh," Ngụy công công cũng không thấy Hoàng thượng, nhưng hắn thấy Lộ công công bên cạnh Hoàng thượng, Lộ công công bảo hắn trả lời như vậy, hắn cũng chỉ có thể nghe theo.
"Vậy là tốt rồi," rốt cuộc Hoàng hậu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cũng không trách nàng lo lắng, trong những người đang ngồi đây, chắc cũng chỉ có Thục phi là hi vọng Hoàng thượng có chuyện: "Nếu Hoàng thượng không sao, các vị muội muội tan đi."
"Vâng," các nàng thấy Hoàng hậu đứng dậy chuyển bị rời khỏi bèn hành lễ nói: "Cung tiễn Hoàng hậu nương nương."
Thẩm Ngọc Quân là theo Đức phi cùng rời đi, hiện tại nàng là nhị phẩm Tu nghi, dựa theo phân vị nàng cũng có thể có kiệu để ngồi, nhưng nàng ít khi ngồi. Hai người ngồi cùng kiệu trò chuyện với nhau, chỉ chốc lát đã đến ngã rẽ tách ra.
Giữa cung Cảnh Nhân và cung Chiêu Dương có một cây cầu nhất định phải đi qua. Không biết thế nào, mắt trái của Thẩm Ngọc Quân vẫn luôn nhảy, nàng cũng không biết là nàng sẽ gặp nạn hay là gặp tài? Có điều trong lòng nàng vẫn luôn cảm thấy bất an.
Trong khoảnh khắc bốn người nâng kiệu bước lên cầu, Thẩm Ngọc Quân không biết có phải do ảo giác của nàng hay không, nàng nghe tiếng cười "ha ha..." của trẻ con, trong nháy mắt tim nàng như bị treo lên.
"Ha ha... Ha ha..."
Đại Hoàng tử, ngài chậm một chút... Chậm một chút..." Có giọng nữ vội vàng kêu lên.
"Ối..." Nô tài nâng kiệu hô lên.
Lúc Thẩm Ngọc Quân cảm thấy kiệu không ổn, nàng vội vàng đứng dậy, hay chân đạp một cái, nhảy vào trong ngự hồ.
"Bùm..." Âm thanh rơi vào nước.
"Oa oa oa..." Tiếng trẻ con khóc quấy.
"A, Đại Hoàng tử chảy máu," giọng nữ lúc trước run rẩy kêu to.
Tiếng nô tài thỉnh tội, Trúc Vân, Trúc Vũ thấy chủ tử ngã vào nước liền vội nhảy xuống theo, nói chung lúc này bên ngự hồ là một cảnh hỗn loạn.
Sau khi Thẩm Ngọc Quân nhảy vào ngự hồ, đầu vừa lộ lên mặt nước, Trúc Vũ, Trúc Vân đã vội bơi tới: "Nương nương, người sao rồi?"
"Ta không sao, nhanh lên bờ." Thẩm Ngọc Quân nói xong cũng bơi thẳng vào bờ.
"Các ngươi đều bị mù sao?" Một tiếng mắng giận, Đức phi vội vàng chạy đến, đập vào mắt đầu tiên là kiệu của Thẩm Ngọc Quân ngã vào thành cầu, chân nàng mềm đi, nhưng lập tức chạy đến bên ngự hồ, thấy chủ tớ ba người Thẩm Ngọc Quân đều sắp bơi tới bờ, nàng vội vàng bảo Uyển Y mang áo choàng của nàng tới.
"Sao rồi?" Đức phi chạy tới, kéo Thẩm Ngọc Quân lên bờ: "Muội cố chịu đựng, ta đã sai người mời thái y rồi."
Thật ra Thẩm Ngọc Quân không sao, nhưng vì nghe được câu vừa rồi, nàng hỏi: "Đại Hoàng tử thế nào, không sao chứ?" Nói xong nàng lập tức ngất đi. Đức phi cũng không phải người ngốc, vội kêu lên: "Hi Tu nghi... Hi Tu nghi...," kêu lớn hai tiếng xong nàng quay đầu mắng: "Các ngươi c.h.ế.t hết rồi sao? Hi Tu nghi mang hoàng tử, nếu như có gì không hay, các ngươi khai báo với Hoàng thượng thế nào hả?"