Thông báo
MonkeyD đã mở lại tính năng “Donate”. Các team có thể vào mục “Thông tin” để chủ động bật hoặc tắt tính năng này.

Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 78: Nhà Tang Lễ Họ Vương (18)

Cập nhật lúc: 2025-09-08 15:05:38
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy trong lòng rõ cái sự “trì trệ” trong việc điều khiển cơ thể tuyệt đối chuyện , nhưng lúc Lộc Kim Triều vẫn còn thấy may mắn. Bởi vì giao dịch với Tấm Da Dê, ít nhất hiện tại cô vẫn còn thể hành động trong sân ga, chứ chờ chết.

Cô càng xác định, Tấm Da Dê chỉ là linh hồn của cô, mà còn là cả thể . Tấm Da Dê để cô chết, e là cái “ý thức” của Lộc Kim Triều diệt vong, đó nó sẽ mượn lấy xác mà “phục sinh”.

Vậy thì việc Tấm Da Dê khi ở ga ngầm Vân Thành cực lực thúc đẩy cô trở thành hành khách, cũng dễ hiểu . Chỉ khi trở thành hành khách, Lộc Kim Triều mới đối diện với nguy hiểm tử vong; và chỉ khi trở thành hành khách, cơ thể cho dù thương, thậm chí mất chi thể, cũng thể nhờ con tàu mà phục hồi.

Có lẽ chỉ dừng ở đó, nhưng hiện giờ Lộc Kim Triều chỉ thể nghĩ tới từng .

Sắp xếp manh mối trong đầu, Lộc Kim Triều ngẩng lên hỏi Mạnh Ninh:

“Lúc cô tới thấy Tiêu Bình ?”

Mạnh Ninh phần sững sờ: “...Không, vốn dĩ còn đợi cô tỉnh hỏi cô đây.”

Lộc Kim Triều hỏi , cô cũng đại khái hiểu Tiêu Bình chắc gặp chuyện.

“Đêm qua các xảy chuyện gì?” Mạnh Ninh nhịn truy hỏi.

Lộc Kim Triều kể ngắn gọn những chuyện xảy , chia sẻ suy đoán của : “Hiện giờ đoán nguyên nhân dẫn đến cái c.h.ế.t là tiếng chuông, nhưng dám khẳng định trăm phần trăm, cũng thể chỉ là trùng hợp.”

Mạnh Ninh gật đầu, trầm ngâm: “ hiểu .”

Lộc Kim Triều nghĩ ngợi một lúc, vẫn quyết định một ý tưởng:

đề nghị mang theo một đồ như dây thép, búa sắt bên , nếu thật sự đến lúc nguy cấp thì thể thử—”

đưa tay chỉ tai :

“—biến bản thành kẻ điếc.”

Chỉ cần thấy, thì tiếng chuông sẽ thể trở thành môi giới g.i.ế.c chóc.

Lộc Kim Triều cho rằng phó bản cấp độ sẽ tồn tại kiểu quỷ “dù mất thính lực cũng tiếng động” đầy duy tâm như .

Mạnh Ninh mà sắc mặt tái , nhưng vẫn khẽ gật đầu. Nhìn dáng vẻ cô , Lộc Kim Triều cảm thấy đến thời khắc mấu chốt, lẽ cô sẽ thật sự dám tay.

nắm chuẩn thời cơ.”

Âm thanh truyền nhanh đến mức kịp phản ứng, vì nhất định dự đoán .

điều phát sinh thêm một vấn đề: Mạnh Ninh liệu tin lời cô , và phán đoán của cô rốt cuộc đúng .

Dù Lộc Kim Triều cho rằng mười phần thì tám chín phần là chính xác, bởi đây chỉ là ga cấp Bính.

Sau khi hai xong, cửa phòng trực đẩy mở.

Nhờ kinh nghiệm của ngày hôm qua, hôm nay hai đến là ai.

Quả nhiên, thanh niên xuất hiện ở cửa.

Cậu mang đến tin Tiêu Bình chết.

Điều ngoài dự đoán của Lộc Kim Triều. Trong mắt cô, trong nhóm đồng đội , tố chất khá một chút chỉ Mạnh Ninh.

Cho dù Mạnh Ninh tỏ đặc biệt yếu ớt, nhưng thực tế phản ứng của cô nhanh, cũng lợi dụng đồng đội để thành nhiệm vụ.

Có lẽ cô chỉ thiếu một món dị vật hộ thuận tay, thì thể thể hiện nổi bật hơn trong phó bản cấp Bính.

Thanh niên báo cho hai nơi Tiêu Bình tử vong, đồng thời vì nhân viên giảm bớt nên lịch trực cũng đổi: đêm nay tuần tra ban đêm vẫn là hai , khi thu dọn t.h.i t.h.ể của Tiêu Bình xong thì thể nghỉ ngơi.

Thanh niên rời , Lộc Kim Triều và Mạnh Ninh im lặng thật lâu. Cả hai đều hiểu, đêm nay sẽ là đêm gian nan nhất.

Mạnh Ninh ngập ngừng Lộc Kim Triều, ánh mắt dừng nơi tay và chân cô. Từ cái đó, Lộc Kim Triều ý tứ trong lòng cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-tac-gap-quy/chuong-78-nha-tang-le-ho-vuong-18.html.]

Cô phất tay: “Đừng lo, miễn cưỡng vẫn còn cử động .”

Nhất Tiếu Hồng Trần

Mạnh Ninh ngẩn một chút, gật đầu, trầm mặc. Ánh mắt cô nhiều lướt về phía Lộc Kim Triều, đó thu , như đang giằng co trong lòng.

Lộc Kim Triều hỏi thẳng: “Có hỏi về vật linh dị ?”

Thật là khách sáo . Khả năng lớn hơn là Mạnh Ninh nghĩ rằng dù cô cũng thế , tối nay tám chín phần sẽ chết, thì liệu thể “mượn” vật linh d .

Lộc Kim Triều cũng chán ghét suy nghĩ đó, đổi là cô, lúc chỉ e còn nghĩ táo bạo hơn.

nghĩa cô sẵn lòng để khác nhòm ngó đồ của .

thẳng: “ thể cho cô mượn, vì cô trả nổi cái giá để sử dụng nó.”

Lộc Kim Triều rõ hạn chế của chiếc hộp gỗ: một chỉ thể giao dịch với một , và cái tác dụng phụ to lớn mới là lý do khiến vật linh dị đánh giá cực thấp.

Trước khi cô chết, ai khác thể dùng nó.

“Hơn nữa, so với việc dùng nó, đ.â.m thủng màng nhĩ bản còn dễ dàng hơn nhiều.”

Giả như cô sớm thu đủ manh mối, sớm tiếng chuông là mấu chốt, thì chắc chắn cô sẽ chọn biến thành kẻ điếc, chứ giao dịch với hộp gỗ. Cô hy vọng Mạnh Ninh thể lọt lời .

Nghĩ đến đây, Lộc Kim Triều thầm thở dài trong lòng. Cô chỉ dốc lực ứng phó sự tập kích của quỷ, mà còn cảnh giác đồng đội bên cạnh liệu đ.â.m lưng .

Một món vật linh dị, đối với hành khách đang vật lộn ở ga cấp thấp, đủ quý giá lắm .

Mạnh Ninh mím môi: “ hiểu .”

Là thật sự hiểu, chỉ cho qua, Lộc Kim Triều rõ.

Cô gắng gượng dậy khỏi ghế, ánh mắt lo lắng của Mạnh Ninh bước thử mấy bước, :

“Đi thôi, chúng thu dọn t.h.i t.h.ể của Tiêu Bình.”

chịu khó bỏ nhiều sức hơn đấy.”

Chuyện cũng chẳng còn cách nào khác, Mạnh Ninh chỉ thể gật đầu.

Theo kinh nghiệm hai ngày , công việc ban ngày sẽ gì nguy hiểm.

Đây lẽ là quãng nghỉ mà con tàu chừa cho hành khách, cũng là một mắt xích cân bằng độ khó.

Thi thể Tiêu Bình ở gần phía cửa lớn, Lộc Kim Triều rõ vì chọn hướng đó để chạy trốn, nhưng hiển nhiên, thoát nổi.

Xác Tiêu Bình giống hệt thảm trạng của Trần Hải, điều khiến Mạnh Ninh và Lộc Kim Triều xác định, kẻ g.i.ế.c lẽ cũng chính là con quỷ g.i.ế.c Trần Hải.

điều đó trái Lộc Kim Triều nảy sinh một nghi vấn.

Trong sân ga chỉ con quỷ đó thôi ?

Thế thì cái hộc xác trống trơn mà bọn họ thấy trong đầu nhà xác thì ?

Có lẽ trong hiện thực sẽ chuyện kiểu “nhân viên việc sai sót”, nhưng ở đây là sân ga, sự bất thường đều là manh mối, vì chuyện đó nhất định mang ý nghĩa.

Trong đầu cô ngừng lặp những khả năng thể là manh mối, bỗng nhiên, cô nhận một điều.

ở trong sân ga lâu như , nhưng những lời nhắc nhở ban đầu mà thanh niên , đến bây giờ xem , mấy cái thực chất vẫn phát huy tác dụng.

Tỉ như lặp lặp : “Ở nơi ánh sáng”, “Dù thế nào cũng cố đừng ở trong bóng tối ”, và điều khiến cô để tâm—“mất điện”.

Những điều sẽ chỉ là lời nhắc vô ích ?

Hay là, chỉ là thời điểm để chúng phát huy vẫn tới?

Loading...