Thông báo
MonkeyD đã mở lại tính năng “Donate”. Các team có thể vào mục “Thông tin” để chủ động bật hoặc tắt tính năng này.

Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 68: Nhà Tang Lễ Họ Vương (8)

Cập nhật lúc: 2025-09-08 07:55:09
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc dù tận mắt thấy cảnh “chết” của Trần Hải, nhưng trong lòng Mạnh Ninh mặc định rằng c.h.ế.t .

Mà lúc , cô thậm chí thời gian để thương cảm cho cái c.h.ế.t của một đồng đội từng phối hợp khá ăn ý, cô buộc lập tức đưa lựa chọn khác.

“Đã quỷ đuổi kịp… thì vẫn nên về phòng trực thôi.”

Mạnh Ninh nghĩ: nếu phát hiện điều gì bất thường, thì cô sẽ như , lập tức bỏ chạy tìm đồng đội khác.

Cô vẫn sống.

Cho nên cô thể trực tiếp vi phạm quy tắc của “ca đêm”, cô về phòng trực.

Cắn môi, gắng gượng lên tinh thần, Mạnh Ninh bước về phía phòng trực.

Có lẽ do dừng , nên khi bước tiếp, cô bỗng cảm thấy chân chút sai khiến. Nhức mỏi, rã rời — đó là cơn mệt mỏi dồn dập khi bộc phát thể lực.

Khi nãy lúc leo cầu thang, cô gần như hai ba bậc gộp một, đầu gối chịu sức ép lớn, chỉ là khi đó cô cảm nhận . bây giờ lúc nghỉ ngơi, cô chỉ thể lê đôi chân quá sức và đôi gối âm ỉ đau nhức, gượng gạo tiến về phía phòng trực.

Ban đầu hai , giờ chỉ còn một , mất đồng đội bên cạnh, dù là con đường đêm vốn yên tĩnh cũng khiến cô thấy run sợ trong lòng.

Không bất kỳ động tĩnh gì, sẽ cô bất an, cảm thấy lưng lạnh buốt. một khi chút gió lay cỏ động, càng khiến cô hoảng hốt hơn — ngay cả tiếng gió thổi qua lá cây cũng cơ thể Mạnh Ninh khẽ run.

“Mình quá căng thẳng , cứ thế thì .”

Cô nhận vấn đề của bản . Hiện giờ cô chẳng khác gì chim sợ cành cong, rõ ràng ngay cả “quỷ” cũng thật sự chạm mặt.

trải qua bốn trạm , trạm thăng lên cấp ba. Điều mà cô trong phần tự giới thiệu là: đây vẫn là đầu tiên cô tham gia nhiệm vụ cấp Bính. Có lẽ chính áp lực tâm lý khiến cô căng thẳng hơn hẳn so với các phó bản .

“Mình giờ nhiệm vụ đều tệ, cho dù độ khó tăng lên, cũng nhất định thành vấn đề. Chắc chắn là tàu cảm thấy thích ứng với độ khó nên mới cho thăng cấp.”

Cô tự an ủi .

Phòng trực ở ngay mắt.

Đèn trong phòng bật sáng — là khi cô và Trần Hải rời để . Trong màn đêm, chút ánh sáng khiến an lòng.

Lúc rời , cửa đóng cẩn thận, giờ tiến đến gần, cô thấy thứ kẹp trong khe cửa vẫn y nguyên vị trí.

Mạnh Ninh thở phào một thật mạnh.

“May quá…”

Cô vặn tay nắm, phòng trực lớn, mở cửa thể bao quát hết, bên trong yên tĩnh mà ấm áp, đối với Mạnh Ninh thoát khỏi hiểm cảnh mà , một sức hấp dẫn khó tả.

Cô khóa trái cửa, phịch xuống ghế trong phòng trực. Lồng n.g.ự.c còn bình nhịp thở, cơ thể vì bộc phát quá độ mà mệt mỏi rã rời, đến cả một ngón tay cũng động.

“Hy vọng đêm nay, sẽ thêm bất kỳ sự cố nào…”

Thời gian trôi từng chút, Lộc Kim Triều tỉnh khi trời sáng.

Cô ngủ chập chờn, gần như cứ cách một hai tiếng mở mắt quanh, cả đêm, ngay cả chính cô cũng chắc rốt cuộc ngủ .

ngủ là điều bắt buộc, trong ba ngày, ngủ thì chẳng ai chịu nổi.

May , từ khi giao dịch với tấm da dê, nhu cầu ngủ của cô ít nhiều. Đêm nay nửa tỉnh nửa mê như thế, tính cũng coi như nghỉ ngơi tạm .

Bên cạnh, lúc Tiêu Bình dậy giường, ánh mắt vẫn còn mơ màng.

Hai thậm chí tháo giày, là để phòng biến thì lập tức thể bật dậy bỏ chạy. dù đêm qua ký túc xá sóng yên biển lặng, Tiêu Bình dường như cũng trằn trọc cả đêm chợp mắt.

Lộc Kim Triều sắc mặt mệt mỏi của , chắc trong tình trạng , nếu dị thường xảy , kịp phản ứng .

“Trước đây từng tham gia nhiệm vụ dài ngày ?” — cô hỏi thẳng.

Tiêu Bình ngẩn , đó gật đầu: “Ừ… đúng, lâu nhất cũng chỉ là nhiệm vụ sống sót trong trạm 10 tiếng.”

“Có… ?” — bộ não mệt, ngay cả giọng cũng yếu hơn hôm qua vài phần.

Lộc Kim Triều , đề nghị: “Hôm nay tìm thời gian ngủ bù , trạng thái thế .”

Tiêu Bình mất một lúc mới phản ứng ý tứ, vội vàng cảm ơn: “ hiểu , cảm ơn cô.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-tac-gap-quy/chuong-68-nha-tang-le-ho-vuong-8.html.]

“Chỉ là… trong cảnh , thật sự khó mà ngủ .”

Lộc Kim Triều thêm gì.

Trước mắt cô, hàng chữ của tấm da dê nổi lên.

【Cô thật bụng.】

【Sao nhiệm vụ thấy cô bụng thế?】

Những dòng chữ đơn thuần là tò mò, mà mang theo giọng điệu châm biếm.

Lộc Kim Triều trả lời nó.

bụng. Thực , cô quan tâm sống c.h.ế.t của Tiêu Bình, cũng chẳng màng trạng thái của , thậm chí còn cảm thấy sự mơ hồ của là một điểm thể lợi dụng. Nếu chuyện bất trắc, để c.h.ế.t thì sẽ dễ dàng hơn.

đồng thời, gần như lạnh lùng, Lộc Kim Triều nhớ : nếu là bản khi mới bước lên con tàu , cô sẽ nghĩ , mà trong điều kiện hại đến , phần lớn sẽ nhắc nhở đối phương chú ý đến trạng thái.

cũng là đồng đội, một đồng đội còn sống vẫn hơn một cái xác chết.

Trong tình cảnh , Lộc Kim Triều ngày cũng sẽ bắt đầu từ bản , tìm cách sống sót, đồng đội thể là công cụ, nhưng sẽ lập tức nghĩ đến việc để đồng đội c.h.ế.t .

Cô chỉ đang bắt chước con của chính .

【Cô nhắc nhở , là lợi dụng gì?】

【Để giữ trạng thái mệt mỏi như thế chẳng hơn ?】

【Như sẽ c.h.ế.t nhanh thôi, còn thể giúp cô dò cách quỷ g.i.ế.c và những điều cấm kỵ.】

Tấm da dê kiên nhẫn dụ dỗ.

Chỉ là nó càng dẫn dắt, Lộc Kim Triều càng lạnh lẽo.

Bởi vì điều cô đang nghĩ, thật cũng chẳng khác nó bao nhiêu.

Điều đó khiến cô càng căm ghét bản .

Là nên theo ý nghĩ trong đầu , nên theo ý niệm từ trái tim?

thể phán đoán, chỉ thể dựa hiểu về bản , cố gắng duy trì dáng vẻ “Lộc Kim Triều” vốn .

hiểu , cô cố tình nhắc nhở , để lơ là cảnh giác, nghĩ rằng cô là , càng dễ lợi dụng chứ gì?】

【Hì hì, bộ dạng cảm ơn cô, thấy buồn ?】

【Để c.h.ế.t .】

【Vì để cô thành nhiệm vụ thuận lợi, c.h.ế.t cũng coi như đáng.】

Dòng chữ tấm da dê ngừng hiện , còn Lộc Kim Triều thì ngơ.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Không , , càng tin.

Bên cạnh, Tiêu Bình chẳng hề lúc Lộc Kim Triều đang chống chọi với điều gì. Anh dùng nước lạnh rửa mặt, để tinh thần suy sụp gượng gạo hồi phục một chút.

“Đi thôi, chúng đến phòng trực bàn giao ca.”

Thời gian còn nửa tiếng nữa, bọn họ hẹn , nếu tình huống bất ngờ thì tuyệt đối giao ca trễ.

“Ban ngày sẽ tìm cơ hội chợp mắt, sẽ liên lụy đến cô.” — Tiêu Bình nghĩ ngợi bổ sung.

Lộc Kim Triều chỉ khẽ gật đầu.

【Liên lụy đến cô?】

【Ha ha, gã cô đang nghĩ gì. Cô thể dễ dàng để c.h.ế.t mà.】

【Đối với cô, chuyện đó chẳng đơn giản ?】

Đơn giản ?

Lộc Kim Triều cụp mắt, thầm nghĩ: “Mi cũng đang nghĩ gì.”

Loading...