Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 62: Nhà Tang Lễ Họ Vương (2)
Cập nhật lúc: 2025-09-07 17:44:39
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Hải là nhiều, lải nhải giải thích với Lộc Kim Triều:
“Đã là thông tin chờ tàu nhắc đến tập tục và thời đại, thì chắc chắn lẫn mấy điều kiêng kỵ từ thời xưa.”
“Lúc nãy tranh thủ điện thoại còn sóng, bọn tìm một ít cấm kỵ liên quan đến tang lễ. Đây, chính là mấy cái .”
“Bây giờ thì kịp nữa , chụp màn hình, lên tàu cô xem thử, bọn đều qua hết .”
Lộc Kim Triều xác nhận, đồng đội quả thật đang phát tín hiệu hữu hảo. Có lẽ vì ít, thêm nhiệm vụ từ thông tin chờ tàu cho thấy chắc chắn sẽ là cuộc đối kháng giữa hành khách và quỷ, nên ai cũng cố gắng đoàn kết với .
Không chuyện gì, Lộc Kim Triều cũng tỏ bài xích, chỉ dịu dàng gật đầu, khẽ lời cảm ơn. Dù những điều chỉ cần liếc qua thông tin chờ tàu là cô thể nhận , những tập tục và cấm kỵ liên quan cô cũng từng học thêm nhiều, đều nhớ trong đầu, nhưng vì thế mà khi nhận tín hiệu hữu hảo từ đối phương, cô đáp .
“Phù—” cô thấy bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Sao ?” Lộc Kim Triều hỏi.
“À, gì, chỉ là lúc nãy thấy cô , còn tưởng cô là kiểu khó gần lắm.”
“ chuyện một chút thì phát hiện thật , nên mới nhẹ nhõm.”
Trần Hải gãi đầu, thành thật trả lời. Hai còn cũng gật đầu, hiển nhiên họ cũng nghĩ thế.
“… trông khó gần đến ?”
Lộc Kim Triều ngạc nhiên, đây là đầu tiên cô loại đánh giá . Phải , giờ luôn bảo cô “trông dịu dàng”, “trông tính tình lắm”…, từng nghĩ ngày là khó tiếp cận. Khá mới mẻ.
“Ừm… một chút.” Trần Hải uyển chuyển đáp.
Thực , càng : như thể thể lặng lẽ g.i.ế.c . dám.
“Thế , yên tâm , khó chuyện .” Lộc Kim Triều , nụ dịu dàng quen thuộc xua tan cảm giác băng lạnh do đôi mắt mang . Ít lúc khi cô , trông cũng giống nữ quỷ nữa.
Bên ngoài vang lên tiếng ầm ầm, Lộc Kim Triều vô cùng quen thuộc với âm thanh . Quen thuộc đến mức, ngay cả trong mơ thấy, cô cũng lập tức tỉnh giấc.
Đó là tiếng tàu hỏa tiến ga.
“Đi thôi, lên tàu .”
Có thấy tiếng động liền dậy.
Nhìn ba gương mặt xa lạ mắt, Lộc Kim Triều chợt nghĩ đến điều từng trong diễn đàn: bởi hành khách ở Vân Thành nhiều, phần lớn tập trung ở cấp thấp, nên khi còn ở cấp thấp, cũng trường hợp gặp quen, nhưng quá thường xuyên.
khi cấp bậc nâng lên, tới cấp Giáp, Ất, thì sẽ dần phát hiện: gần như nhiệm vụ nào cũng sẽ gặp quen.
Còn cấp thấp, bởi lượng đông, tiêu hao nhiều, luôn mới tham gia, nên phần lớn đều là gương mặt xa lạ.
Có lẽ, tổ đội với quen, cũng xem vận khí.
Lộc Kim Triều cũng từng diễn đàn về cách đoàn tàu lựa chọn mới. Một trong đó chính là như cô nghĩ, chạm tấm vé trống mà khác đưa sẽ trở thành hành khách, nhưng đó là tình huống cực kỳ hiếm.
Phần nhiều là do ý thức của đoàn tàu lựa chọn, đa chọn trong độ tuổi từ 15 đến 45. Ngoài độ tuổi đó, những khát vọng sống mãnh liệt cũng sẽ tàu chọn. Còn trong tuổi , dường như quy luật gì rõ ràng.
Đang nghĩ, bàn tay soát vé từ cửa sổ đưa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-tac-gap-quy/chuong-62-nha-tang-le-ho-vuong-2.html.]
Lộc Kim Triều đưa vé qua, hiểu cô cảm thấy, nỗi sợ hãi và khí lạnh toát từ soát vé ít hơn . Chẳng lẽ là vì cô phân tách linh hồn cho tấm da dê?
Chỉ chốc lát, soát vé trả vé cho cô.
Qua cửa kiểm, tiền mua mạng của Lộc Kim Triều cuối cùng cũng vượt qua mốc 2000, đạt đến 2100.
Nhìn tiền mua mạng tăng lên, Lộc Kim Triều nhịn cảm thán: ở trạm cấp thấp nán thêm một thời gian cũng , như khi đến trạm cấp cao gặp mệnh cách đặc biệt, cũng đến nỗi đủ tiền mua mạng.
Toa tàu vẫn giữ cách bài trí như cũ, chỉ là chỗ chỉ còn bốn ghế.
Trần Hải đưa điện thoại cho Lộc Kim Triều, cô qua mấy điều kiêng kỵ tang lễ tìm kiếm, so với tài liệu cô học cấp tốc mấy ngày qua thì khác biệt nhiều. Xem xong, cô trả điện thoại cho Trần Hải, lời cảm ơn.
“Vào trong , nếu phát hiện gì thì nên chia sẻ với nhiều một chút.” Gã nhân viên quèn Tiêu Bình đẩy gọng kính: “Tất nhiên, nếu phát hiện gì, chắc chắn cũng sẽ chia sẻ với .”
“Có chỗ nào hiểu cũng thể bàn bạc thêm.”
“Tuy thông minh lắm, nhưng cũng sẽ cố hết sức giúp .”
Tiêu Bình , Lộc Kim Triều tai nhưng để trong lòng. Tuy lời chân thành, nhưng nếu lâm cảnh sinh tử, ai sẽ thế nào?
Biết chỉ là cố tình để lấy lòng tin của khác, nhằm nâng cao tỉ lệ sống sót của trong trạm.
Cô nghĩ như , sững , nhận bản trong khoảnh khắc mấy lời , phản ứng đầu tiên là ác ý suy đoán khác.
Lộc Kim Triều cũng định tự trách, suy đoán thì suy đoán thôi, coi như cảnh giác hơn. Huống chi, cô cũng chỉ nghĩ trong lòng, chẳng định để khiến khác khó chịu.
Mười phút tàu trôi qua nhanh, khi tàu dừng , cửa mở , Lộc Kim Triều thấy cảnh tượng bên ngoài.
Tàu dừng cửa một nhà tang lễ. Có lẽ đó chính là nơi nhiệm vụ diễn .
Quả hổ danh doanh nghiệp gia tộc trăm năm. Nhà Tang Lễ Họ Vương, chỉ mới từ cổng thôi cũng thấy chiếm diện tích nhỏ.
Khi họ bước khỏi tàu, thấy rõ hơn cảnh nhà tang lễ, càng thêm chắc chắn, nơi e rằng còn rộng lớn hơn cả một ngôi trường bình thường.
“Nhà tang lễ bình thường to thế ?” Mạnh Ninh hỏi.
“Không rõ, từng .” Trần Hải lắc đầu.
Lộc Kim Triều thì từng , nhưng nhà tang lễ ở Vân Thành rõ ràng lớn bằng nơi .
Ngay cửa nhà tang lễ dán một tờ thông báo tuyển dụng, mấy qua, ghi nhớ thông tin đó, đẩy cửa bước trong.
Bước qua cổng lớn ngay nhà tang lễ, mà còn qua một con đường bê tông dài cả trăm mét, hai bên đường đỗ đầy xe riêng, biển xe, chắc đều là của “ địa phương”.
Qua đoạn đường bê tông, bọn họ tới “sảnh dịch vụ” của nhà tang lễ.
“Nơi cũng hiện đại thật.” Trần Hải nhịn cảm thán. Trước khi , còn tưởng họ sẽ bước kiểu nhà tang lễ cũ kỹ, âm u, giống hệt trong mấy phim kinh dị Hồng Kông, ngờ là một nơi hiện đại như thế .
“Đừng mất cảnh giác, ở đây… e là chứa ít xác chết.”
Trong trạm, thứ xui xẻo nhất là gì?
Tất nhiên là… chết.
Mà nơi , chứa đầy chết, trong đó, phần nhiều là già.