Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 241: Di truyền (47)
Cập nhật lúc: 2025-12-28 03:06:30
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời gian dần tiến sát mốc hẹn với Lạc Vũ, Thiên Lệ cũng trở bên cạnh Lộc Kim Triều đúng lúc .
Cô lắc đầu, cho hiện tại những hành khách khác biểu hiện bất thường nào, cũng tìm thấy bóng dáng thôn dân.
Bất thường duy nhất lúc , chính là phụ nữ đang ở ngay mắt.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Từ lúc Thiên Lệ rời cho đến bây giờ, cô bất kỳ động tác nào. Thậm chí, ngoài vài phản ứng sinh lý cơ bản của con , cô hề thêm bất cứ phản ứng nào khác.
Có lẽ vì tư thế quá cứng đờ, Lộc Kim Triều thậm chí còn thấy cơ bắp ở chân cô co giật nhẹ. dù , phụ nữ vẫn yên bất động, như thể mất ý thức, chỉ còn bản năng của thể.
Lộc Kim Triều suy nghĩ một lát, bảo Thiên Lệ đến địa điểm hẹn với Lạc Vũ để đưa tới hội hợp.
Dù rõ phụ nữ gặp chuyện gì, nhưng Lộc Kim Triều xem, khi nhiệm vụ mới ban bố, liệu cô vẫn phản ứng ?
Trời tối hẳn.
Ngôi làng vốn dĩ hẻo lánh, khi thôn dân ẩn nấp, ngay cả một chút ánh đèn cũng còn. Thêm đó, hiểu vì đêm nay mây đen dày đặc, ánh lẫn ánh trăng đều ít đến đáng thương. Nếu nguồn sáng bổ sung, thậm chí còn khó mà rõ bàn tay của .
May mắn là thiết chiếu sáng vẫn hoạt động. Chỉ cần từ xa thấy ánh đèn pin, liền đang đến gần.
Trên đường tới đây, Lạc Vũ Thiên Lệ kể sơ qua đầu đuôi sự việc. Cô quen thuộc với đồng đội của Hạng Lương, chuyện cũng do cô lên kế hoạch, vì cô đặc biệt tò mò về trạng thái của phụ nữ .
Khi theo Thiên Lệ đến chỗ Lộc Kim Triều, việc đầu tiên cô chú ý tới chính là phụ nữ vẫn mặt tường, yên nhúc nhích .
“Cô cách nào dùng mệnh cách để phán đoán trạng thái hiện tại của cô ?” Giọng Lộc Kim Triều vọng từ trong bóng tối.
“Rất khó, chỉ thể thử xem thôi.”
Dù thì mệnh cách của cô cũng thể đối thoại với đối phương, chỉ thể tiến hành “phán định”, mà ngay cả phán định cũng giới hạn.
Cô phụ nữ trải qua chuyện gì, thứ cô cần cân đo, là “sinh mệnh” hiện tại của cô nặng bao nhiêu.
Kết quả nhận là — cực kỳ nhẹ.
Nhẹ đến mức chẳng khác gì một hòn đá ven đường.
“Chỉ là một cái vỏ rỗng, linh hồn.” Lạc Vũ lẩm bẩm.
“Cô gần như c.h.ế.t.” Cô đưa kết luận, “nhưng thể vẫn còn sống, kỳ quái.”
Còn nguyên nhân dẫn đến tình trạng là gì, tạm thời cô vẫn thể phân biệt .
Mệnh cách của cô tuy tính ứng dụng rộng, nhưng cũng thứ gì cũng .
Đối với câu trả lời của Lạc Vũ, Lộc Kim Triều cũng lấy bất ngờ.
Trong lòng cô vốn suy đoán về trạng thái của phụ nữ , giờ chỉ coi như xác nhận.
Lạc Vũ đến một , đồng đội của cô cũng theo phía .
Tính đến hiện tại, đội của Lạc Vũ thế mà vẫn ai c.h.ế.t cả.
So sánh với đội của Hạng Lương, cả đội ở nhà kho , điều khiến Lộc Kim Triều Lạc Vũ bằng con mắt khác.
Khoảng cách tới lúc tàu ga chỉ còn đến bốn mươi tiếng, mà họ còn rõ “di truyền” rốt cuộc đại diện cho điều gì, còn những hành khách tiến đây vì đủ loại nguyên nhân mà c.h.ế.t mất một nửa.
“Có lẽ nhiệm vụ sắp tới sẽ còn nhiều nữa.”
Lạc Vũ dường như linh cảm.
Lộc Kim Triều từng ga t.ử vong, cũng định đưa dự đoán gì.
Chỉ là, còn kịp vài câu xã giao cho qua chuyện, thì biến cố xảy .
Nhiệm vụ mới, đến .
【Tối nay 12:10, đến từ đường, đặt bài vị của trở từ đường, thắp ba nén hương, rạch cổ tay bôi m.á.u lên bài vị, đồng thời dập đầu ba cái bài vị.】
Khoảnh khắc xong nhiệm vụ, trong lòng Lộc Kim Triều liền dâng lên một cơn lạnh buốt khó tả.
Chỉ vì khi xem nhiệm vụ, trong đầu cô lập tức hiện bốn chữ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-tac-gap-quy/chuong-241-di-truyen-47.html.]
Nhận tổ quy tông.
Ngày đầu tiên, họ lấy những bài vị trống từ trong từ đường .
Trong những ngày ở ngôi làng , bài vị dần dần hiện lên tên của họ, họ cũng đang từng bước hòa nhập ngôi làng .
Còn bây giờ, nhiệm vụ yêu cầu họ trả những bài vị khắc tên, cứ như thể từ khoảnh khắc đó trở , họ sẽ trở thành một phần của ngôi làng.
“…Không sửa .” Giọng Lạc Vũ mang theo chút khó tin.
Tiền mua mạng của cô hề ít, mà cô thể miễn trừ nhiệm vụ , cũng thể đổi điều kiện “đặt bài vị trở từ đường”.
Thứ duy nhất cô thể sửa, chỉ là lượng ba nén hương, dập đầu, và việc bôi m.á.u lên bài vị .
Ngay cả tiền của cô còn đủ để chỉnh sửa, thì những khác càng cần .
nhiệm vụ … thể .
Không dự cảm, cũng ý thức nguy hiểm gì, mà là dựa những thông tin , cô phán đoán rằng nhiệm vụ thể .
Thế nhưng cô tiêu hao quá nhiều tiền mua mạng ở trạm , dẫn đến việc ở nhiệm vụ chí mạng nhất , cô thể miễn trừ.
“Một khi bài vị trả , e rằng sẽ thật sự trở thành thôn dân.”
Mà thôn dân, ban đêm sẽ biến thành quỷ.
Thậm chí “con ” ban ngày cũng thể xem là thực sự, lẽ chỉ là một loại giả tượng, hoặc một cơ chế nào đó.
Cô dám đ.á.n.h cược.
Quỷ — thể lên tàu!
nhiệm vụ, cũng là c.h.ế.t.
Lạc Vũ vì thế mà rơi hoảng loạn. Trong đầu cô nhanh ch.óng suy nghĩ đối sách. Dù kiểu gì đây cũng là một con đường c.h.ế.t, nhưng cho dù là ga t.ử vong, cũng thể tồn tại tình huống tuyệt đối còn một tia sinh lộ.
Nhất định… vẫn còn cách.
Ánh mắt Lạc Vũ lóe lên, trong lòng quyết định.
Cô sẽ tiến hành 【trao đổi ngang giá】, dùng cái bài vị trống dư thừa , để thế bài vị của , đặt từ đường!
Liên quan đến nhiệm vụ, mệnh cách hiện tại của cô đủ mạnh. Việc cân đo trọng lượng của nhiệm vụ tiến hành trao đổi chắc chắn sẽ trả cái giá cực kỳ t.h.ả.m khốc, nhưng tuyệt đối là đáng giá.
Chỉ là như , cô thể dùng mệnh cách để giúp đỡ đồng đội nữa. cô thể cho họ mấu chốt của nhiệm vụ .
“Chẳng lẽ nơi nguy hiểm nhất của trạm chính là chỗ ?”
Một đồng đội phía Lạc Vũ mặt mày tái nhợt: “Vậy là biến chúng thành thôn dân, mất tư cách lên tàu?”
“Vậy bây giờ?”
Người phía hỏi, trong đầu lóe lên vô cách nghĩ.
Dùng bài vị của khác?
Không , nhiệm vụ ghi rõ là bài vị của . Thử sửa bỏ hai chữ “của ”, nhưng thất bại, dường như trả một lượng lớn tiền mua mạng.
Cô mệnh cách tiện lợi như Lạc Vũ, nhưng trong vật phẩm linh dị của cô một tấm ảnh, lẽ thể phát huy chút tác dụng…
Đó là một bức ảnh do chiếc máy ảnh linh dị mang từ ga t.ử vong phần tiếp theo chụp — ảnh của chính cô.
Những khác vẫn đang thảo luận: “Thời gian vẫn khác , xem là chúng riêng lẻ.”
“ sửa thời gian cần ít tiền hơn các lựa chọn khác, nên thời gian lẽ quan trọng.”
“Sớm nhất là 11:00.”
“Mỗi cách 20 phút, để cho chúng nhiều thời gian ở trong từ đường.”
“Dù thì cũng từ đường, đặt bài vị, thắp hương, lấy m.á.u, còn dập đầu.”
“Có lẽ ở một khâu nào đó… sẽ gặp chút nguy hiểm.”