Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 240: Di truyền (46)

Cập nhật lúc: 2025-12-27 13:42:29
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cô bắt đầu yên từ khi nào?”

Lộc Kim Triều hỏi câu , vốn cũng lo Thiên Lệ sẽ trả lời .

“Không lâu khi chúng tìm thấy Hạng Lương, gần như là lúc cửa.”

Khoảng thời gian khá chính xác, quả nhiên Thiên Lệ vẫn luôn để ý những chi tiết .

“Đi thôi, bây giờ xem cô đang gì.”

Người bất động quá xa, dù cũng mới chỉ năm phút, chạy thì cũng chẳng thể chạy xa đến .

nhanh, sự dẫn đường của Thiên Lệ, Lộc Kim Triều thấy bóng dáng đó.

Chỉ là… kỳ lạ.

Người lưng về phía Lộc Kim Triều và Thiên Lệ, bất động một bức tường.

Đó là bức tường bùn đất màu vàng nhạt, cao lắm, bên ngoài nhà của một thôn dân nào đó. Lộc Kim Triều cẩn thận quan sát, bức tường gì khác thường cả, ít nhất là thứ gì đủ để khiến chằm chằm nhúc nhích như .

“Này, cô đang gì thế?” Thiên Lệ tiến gần ngay, mà từ xa gọi về phía bóng lưng .

Giọng vang lên, nhưng bóng lưng đó hề phản ứng nào.

Không .

Trạng thái của rõ ràng bình thường.

“Có phạm cấm kỵ nào đó ?”

Theo lời Thiên Lệ, lúc bắt đầu yên thì Hạng Lương vẫn c.h.ế.t, thì đây là cấm kỵ mới dung hợp khi Hạng Lương t.ử vong.

Tất nhiên, cũng chắc là do phạm cấm kỵ.

“Đến xem thử .” Lộc Kim Triều khẽ.

Thiên Lệ khựng , trong đầu nhanh ch.óng lướt qua những rủi ro khi tiến lên. Mà rủi ro , đương nhiên cũng bao gồm hậu quả nếu lúc cô từ chối yêu cầu của Lộc Kim Triều.

Sau hai giây ngắn ngủi, cô một nữa chọn theo chỉ thị của Lộc Kim Triều.

Lựa chọn như , khi trạm xuất hiện nhiều . Dù Thiên Lệ cảm thấy và Lộc Kim Triều xem là bạn bè, là đồng đội thể tin tưởng lẫn , nhưng cô vẫn thể tránh khỏi việc, như một bản năng, luôn tự hỏi trong lòng: nếu bây giờ lời Lộc Kim Triều, liệu cô trở mặt, tìm cơ hội để tay g.i.ế.c ?

Về lý trí, cô tin tưởng Lộc Kim Triều. bản năng khiến cô thể thật sự dựa bất kỳ ai.

thể chỉ quấn quanh cổ tay nông dân, một con thú cưng ngoan ngoãn. Cô sẽ luôn chờ đợi thời cơ, chờ khoảnh khắc thể tay với nông dân .

Thiên Lệ nhẹ nhàng tiến lên, bước chân cô khẽ, khẽ, giống như một con rắn lặng lẽ trườn qua mặt đất.

đến phía , tiên thò đầu thử. Đối phương hề phản ứng, dù tiếng động của cô hề nhỏ đến mức thể thấy. Người , trông cứ như c.h.ế.t, hoặc là điếc hẳn .

Vì thế, Thiên Lệ giơ tay vỗ nhẹ lên vai cô .

Không phản ứng.

“Hello?”

“Xin chào?”

“Có thấy ?”

Vẫn phản ứng gì.

Hơn nữa, cô cũng cảm nhận việc vỗ vai lên tiếng chào hỏi chạm bất kỳ cấm kỵ nào.

Tạm thời an .

cô vòng phía bóng đó, thử rõ khuôn mặt của cô .

Trong ga, đây thực là một hành động an .

Bởi phần lớn thời gian, hành khách sẽ thấy một gương mặt mấy dễ chịu, thậm chí vì thế mà rước lấy phiền phức.

Và khi Thiên Lệ thật sự thấy gương mặt , quả nhiên, đó là một khuôn mặt bình thường.

Không hẳn là đáng sợ đến mức nào, mà là… đôi mắt của đồng t.ử, chỉ một màu trắng, như thể đang trợn mắt quá mức, nhãn cầu lật ngược trong mí, giờ chỉ còn thấy tròng trắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-tac-gap-quy/chuong-240-di-truyen-46.html.]

Ngoài đôi mắt , ngũ quan của cô cũng gì bất thường.

chỉ riêng phần mắt thôi cũng đủ để chứng minh, lúc e rằng rơi một loại khốn cảnh linh dị nào đó.

“Vậy là… ?”

Thiên Lệ do dự vòng quanh đó một vòng, vẫn hề chạm cấm kỵ nào.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Còn phụ nữ mặt thì vẫn yên bất động, như thể thấy gì, cũng chẳng thấy gì.

Thiên Lệ cau mày bên cạnh Lộc Kim Triều: “Cô thể một loại năng lực linh dị nào đó tấn công, hoặc cũng thể… là do chính cô ?”

“Không rõ, năng lực thăm dò kiểu đó.”

“Xung quanh cô cũng cấm kỵ nào tồn tại, một vòng kích hoạt gì cả, nên chỉ thể là một thời điểm đặc biệt nào đó xảy chuyện.”

Còn rốt cuộc xảy chuyện gì, cô dù tò mò nhưng cũng năng lực liên quan.

Giá mà một đạo cụ linh dị kiểu thể thấy những chuyện xảy trong một phạm vi nhất định thì mấy.

Người mặt là hành khách cấp một của thành phố nơi Hạng Lương thuộc về, cũng là duy nhất còn của thành phố đó, ngoại trừ vị đặc cấp vẫn còn sống.

bây giờ, cô xảy vấn đề.

“Còn vị đặc cấp thì ?” Lộc Kim Triều hỏi.

“Tốc độ hành động của cô đó nhanh, lẽ đang tìm thôn dân. khi Hạng Lương c.h.ế.t thì chậm , giờ đang một ở hướng gần phía núi.”

Đó là một quỹ đạo hành động bình thường.

Trông giống như là kẻ khiến mặt mất ý thức. Thiên Lệ cân nhắc một chút câu .

Lộc Kim Triều cũng đưa bất kỳ đ.á.n.h giá nào, chỉ dặn cô: “ sẽ ở đây, cô xem những khác ai tìm thôn dân .”

Thiên Lệ nắm quỹ đạo hành động của những khác, cô cần ai tung tích của thôn dân — chuyện quan trọng.

“Được.” Sau khi Thiên Lệ rời , Lộc Kim Triều liếc dư tiền mua mạng của , do dự nhiều, liền bảo 【Tần Mộng】 ôm bài vị của cô lùi xa năm mét.

Vốn dĩ cũng chẳng còn bao nhiêu, đủ để sửa đổi nhiệm vụ, thì cứ tiêu hết cho bài vị .

Lộc Kim Triều suy nghĩ kiểu “chỉ còn chút thời gian, chi bằng tiết kiệm ”.

Ngược , chính vì thời gian còn nhiều, lẽ nhanh mối nguy trong thôn sẽ bùng phát, cô mới càng tranh thủ tiêu hết tiền .

Vết xước bài vị sâu thêm một chút, lẽ là do đó khi nhiệm vụ mang theo bên .

Có gì đó khác .

Khi bài vị rời khỏi , cảm giác xâm nhập trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí còn kèm theo một luồng khí lạnh âm u đây từng . Giống như một cái bình chứa đầy nước tràn đến miệng, chỉ chực chờ rò rỉ ngoài.

Điều gì khiến cảm giác trở nên khác biệt?

Là sự trôi qua của thời gian?

Hay là c.h.ế.t gia tăng?

Khi thời gian từng chút một trôi , dư tiền mua mạng của cô giảm dần, nhưng cảm giác xâm nhập trong khí tăng lên, Lộc Kim Triều xác định .

Biến đến từ việc c.h.ế.t tăng lên.

Mặt trời dần dần nghiêng xuống, cho đến khi lẩn khuất những dãy núi.

Bầu trời từ trong trẻo nhuộm sang màu cam, dần dần chuyển thành xanh lam, màn đêm buông xuống.

Lộc Kim Triều bắt đầu lo lắng một chuyện.

Ban ngày, thôn dân trốn kỹ, hành khách phát hiện. Vậy… ban đêm thì ?

Thôn dân ban đêm biến thành quỷ, một khi hành khách ngang quấy nhiễu, liệu trực tiếp rời khỏi nơi ẩn nấp để đuổi theo ?

Quan trọng hơn cả là — nhiệm vụ của đêm nay, sẽ là gì?

hề nghi ngờ rằng đêm nay nhất định sẽ nhiệm vụ ban xuống. Thời gian tàu tiến trạm xác định, thời gian còn dành cho sân ga và quỷ cũng còn nhiều.

Nếu đổi góc độ suy nghĩ, rốt cuộc nhiệm vụ như thế nào, mới thể triệt để giữ bộ hành khách như bọn họ?

Loading...