Lộc Kim Triều vẫn còn đang suy nghĩ về nội dung trong tấm ảnh. Không cô mạnh miệng, mà cô thực sự cho rằng con quỷ khả năng dự tri. Khiêu khích? Đe dọa? Muốn dùng thủ đoạn như để gia tăng gánh nặng tâm lý khiến bọn họ hoảng loạn? Dù thế nào nữa, cô c.h.ế.t theo kiểu trong tấm ảnh thì cũng hoặc quỷ tiếp cận gần. Nếu đây thật sự là một bức ảnh “dự báo,” thì cô càng đề phòng.
Ba cũng quá quen thuộc với địa hình trong trạm. May mắn là công ty cách ga tàu xa, nên nơi thể chọn chỗ ứng phó cũng chẳng nhiều. Bảo là tìm chỗ rộng rãi, nhưng thực tế xung quanh là cao ốc san sát, căn bản chẳng quảng trường công viên gì cả.
“Xem chỉ thể chọn chỗ ít thôi.” Chu Tử Mặc bất đắc dĩ .
Xét đến việc đường qua , từ khi chuông điện thoại của bọn họ vang lên ngừng, ánh mắt đường bọn họ đều trở nên quái lạ. Vì thế, ba liền tìm gần theo hướng đoàn tàu, chọn một khách sạn thuê phòng. họ phòng, chỉ ở một góc khuất trong sảnh tầng một.
Sảnh chẳng mấy ai, cũng ngăn cách tầm từ bên ngoài. Không còn những ánh mắt kỳ dị , Chu Tử Mặc cảm thấy tinh thần thả lỏng nhiều.
Trời về chiều, ánh hoàng hôn màu cam trải dài con đường thành phố. Đêm trong trạm luôn đến sớm hơn, nửa tiếng nữa, mặt trời sẽ lặn, thế giới chìm bóng tối.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Từ khi sảnh khách sạn, ánh mắt Chu Tử Mặc liền khống chế mà liên tục trái , như thể quỷ sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào ở góc nào đó mà chú ý. Hành vi kéo dài lâu, cũng thấy mệt, ngược càng lúc càng cảnh giác theo thời gian. Đả Thần mang đến cho chỉ năng lực thỉnh quỷ nhập , mà còn tăng cường thể chất, tinh thần và khả năng tập trung. Những động tác cảnh giác mà khác thấy mệt, với Chu Tử Mặc duy trì lâu.
Cho đến 7 giờ, một nhân viên khách sạn đột nhiên đẩy xe thức ăn tới. Anh bừa, mà thẳng tới mặt ba , mở nắp kính giữ nhiệt : “Đây là phần ăn các vị gọi.”
“Khoan .” Chu Tử Mặc lập tức bật dậy,
“Chúng gọi đồ ăn khi nào?”
Động tác vốn dứt khoát của nhân viên thoáng khựng , biểu cảm cũng ngẩn , dường như ngờ sẽ hỏi .
“Chính nửa tiếng thôi.” Anh khó hiểu tại khách hỏi, nhưng nhờ nghề nghiệp, vẫn trả lời lễ độ.
Kết quả là khách hỏi thêm một câu khiến càng khó hiểu: “Ai gọi?”
Ánh mắt nhân viên chút bất đắc dĩ: “Là ngài.”
“Ngài đích đến nhà hàng gọi món, bảo chúng mang đến đây.”
“Anh chắc chứ?” Giọng Chu Tử Mặc khó , khiến nhân viên căng thẳng.
“ chắc chắn, dáng như ngài nhiều .”
“Đem , chúng cần nữa.” Anh phẩy tay, ánh mắt dán chặt nhân viên, tựa như chỉ cần hành động gì ý, sẽ lập tức gì đó.
“Vâng, hiểu .”
Nhân viên chẳng xảy chuyện gì, chỉ cảm thấy khách hôm nay thật kỳ quái. Bị áp lực đè nặng, dám thêm, vội vã đẩy xe rời .
“Bọn chúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-tac-gap-quy/chuong-141-the-than-15.html.]
Sau khi nhân viên rời , Chu Tử Mặc yên, quanh quẩn bên cạnh Tần Vãn và Lộc Kim Triều vài vòng, cảnh giác lối thể góc .
“Đây là điều tất yếu.”
Lộc Kim Triều cũng lấy lạ.
Tần Vãn gật đầu: “Không thể mong mấy tiếng cuối cùng an qua hết .”
“Con quỷ rốt cuộc gì? Toàn giở mấy trò vặt vãnh !” Sự kiên nhẫn của Chu Tử Mặc rõ ràng kém hơn hai cô, quỷ hết đến khác những “trò nhỏ” khiến khó mà bình tĩnh .
“Có lẽ là để khiến bứt rứt thôi? Bình tĩnh nào.” Tần Vãn an ủi.
Cô nhận tâm trạng vốn bình của Chu Tử Mặc đang quỷ từ từ dẫn dắt, đến giờ lộ rõ sự nóng nảy, buộc lên tiếng nhắc nhở.
cho dù cố kìm chế, những việc như liên tục xuất hiện. Lúc thì giao đồ ăn ngoài, lúc thì nhân viên bưng ly nước, lúc thì lễ tân hỏi thật sự trả phòng . Hết chuyện đến chuyện khác, giống như một kẻ y hệt nhưng cực kỳ ác ý đang dùng mấy thủ đoạn vụn vặt để gây phiền toái.
Không hại, nhưng khó chịu.
“Con quỷ rốt cuộc gì?” Cho dù rõ đó là cố ý, cũng thể giữ nổi sự bình tĩnh.
Ngay giây tiếp theo, điện thoại vang lên tiếng ting quen thuộc – âm báo tin nhắn. Chu Tử Mặc còn phớt lờ nữa, mà mang theo vài phần tức giận mở . Anh vốn tưởng sẽ thấy ảnh m.á.u me kinh tởm, nhưng , tin nhắn chỉ vỏn vẹn hai chữ:
【Cẩn thận】
Người gửi… Lộc Kim Triều?!
Chu Tử Mặc lập tức ngẩng đầu, định hỏi, thì ầm một tiếng!
Đèn chùm hoa lệ trần cùng những bóng đèn phía đồng loạt vỡ tung, mảnh kính rơi xuống ào ào, cả tầng một chìm bóng tối. Trong âm thanh thủy tinh vỡ loảng xoảng, Chu Tử Mặc chỉ cảm thấy một bàn tay lạnh như băng bất ngờ đặt lên vai , mạnh mẽ kéo !
Anh chút do dự, lập tức giơ tay động tác “thỉnh thần”. Ngay đó, lạnh lẽo, ý thức trống rỗng trong chốc lát, “sức mạnh” tràn ngập . Bàn tay đặt vai tựa như kim đ.â.m , vội vã buông .
Mặt trời lặn, bên ngoài chẳng hiểu chút ánh đèn nào. Dù quỷ rút lui vẻ quá yếu ớt khiến nghi ngờ, nhưng kịp nghĩ nhiều, bật đèn pin điện thoại lên.
Và giây tiếp theo, thấy một cảnh tượng khiến kinh hãi.
Ngay mặt, hai Lộc Kim Triều, cùng hai Tần Vãn.
“Các cô chứ?” Rồi, bên cạnh vang lên một giọng . Nghe thấy tiếng quen thuộc , đầu óc Chu Tử Mặc trống rỗng nửa giây, chậm chạp đầu , liền thấy một bản đang lo lắng đó.
“Chu Tử Mặc?” Tần Vãn cất giọng ngờ vực. Cô cũng bật đèn điện thoại, nhưng sự chú ý lập tức “Chu Tử Mặc” lên tiếng thu hút, nên cho dù cùng lúc thấy cả hai, cô vẫn theo phản xạ gọi cái tên .
Khoảnh khắc đó, Chu Tử Mặc chỉ cảm thấy lạnh toát, tựa như thứ gì đó rút . Thuật “thỉnh thần” vốn duy trì ít nhất 30 giây, mà trong tích tắc liền cưỡng ép giải trừ!