Thông báo
MonkeyD đã mở lại tính năng “Donate”. Các team có thể vào mục “Thông tin” để chủ động bật hoặc tắt tính năng này.

Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 140: Thế Thân (14)

Cập nhật lúc: 2025-09-17 14:11:43
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong ba , phản đối chuyện tách nhất chính là Tần Vãn.

Tuy trong tay cô vài món vật phẩm linh dị dùng để giữ mạng, nhưng trong phó bản cấp Ất, chỉ một hai món là thể bảo tính mạng. Cô quen dùng thái độ thiện để đối đãi với đồng đội ở trạm Vân Thành, đây cũng là một loại chiến lược. Thông thường đồng đội sẽ vì thái độ và năng lực của cô mà sẵn sàng cùng, thậm chí hỗ trợ lẫn .

Cô sẽ bao giờ yên mặc kệ, ví như giao dịch với Chu Tử Mặc, khi xuống xe liền chuyển vận và nhắc nhở đồng đội, như mượn vận may của Đỗ Vũ để đồng đội dễ dàng g.i.ế.c cô hơn v.v… Cô luôn cố gắng những gì thể. thể phủ nhận, mệnh cách của cô khi đối đầu trực diện với quỷ vốn đủ mạnh, rơi thế yếu.

nếu phạm cấm kỵ mà quỷ để mắt, thì chỉ chút vận may là thể thoát . Vận may chỉ giúp cô để mắt muộn hơn một chút, giúp cô sống thêm vài giây, vài phút, vài tiếng đồng hồ, nhưng tuyệt đối thể khiến cuộc tấn công của quỷ biến mất.

Cô cần đồng đội đáng tin cậy. Có đồng đội ở bên, vận may mới phát huy hiệu quả lớn nhất. Bởi , cô tách khỏi Chu Tử Mặc và Lộc Kim Triều. Đả Thần là mệnh cách hữu dụng nhất khi đối phó với quỷ trong ba , còn mệnh cách của Lộc Kim Triều tuy cô tác dụng trực tiếp với quỷ, nhưng cô tân binh mới trạm cao cấp thông minh, ít nhất còn thông minh hơn bản cô. Có một thông minh hơn ở bên cạnh, luôn khiến cảm thấy an tâm hơn.

Vậy nên Tần Vãn mở miệng:

“Chia thì lắm ?”

nghĩ xuất hiện một phiên bản khác của chúng , chứng tỏ thế tồn tại, chúng đều quỷ để mắt . Giờ mà tách , chẳng là cho quỷ thêm cơ hội ?”

chỉ đơn thuần ngăn đồng đội chia hành động, mà còn đưa phân tích.

Chu Tử Mặc đưa đề nghị tách , chẳng qua vì nhất thời nghĩ cách nào khác. Nghe Tần Vãn , cảm thấy cũng lý, bắt đầu do dự:

“Thật ?”

Ánh mắt Tần Vãn rơi lên Lộc Kim Triều, trong đó mang theo vài phần mong đợi, dường như chờ cô lời khẳng định. Lộc Kim Triều lúc suy nghĩ xong, cô lập tức đáp sự mong đợi của Tần Vãn, mà bắt đầu từ một góc độ khác:

“Em một câu hỏi.”

“Thế của chúng xuất hiện , nhưng… tại ?”

Lời khiến Tần Vãn và Chu Tử Mặc đều rơi suy nghĩ:

ha, chúng ?”

“Chẳng lẽ chỉ cần bước trạm là thế sẽ xuất hiện?”

“Không đúng.” Lộc Kim Triều phủ định ngay: “Nếu , thì sáng nay chúng chẳng yên thế , Tần Vãn xuống xe cũng chẳng thể chỉ đơn giản ngã một cái.”

“Ờ há.” Chu Tử Mặc gãi gãi đầu, cảm giác giờ đây thời điểm động não – thứ mà giỏi lắm: “Vậy là gì?”

“Vì chúng g.i.ế.c Đỗ Vũ ư?” Tần Vãn đoán, tự phủ định: “ Đỗ Vũ đó cũng g.i.ế.c ai, mà vẫn đồng đội để mắt.”

“Nhớ những gì cô từng , cô bảo khi đồng đội tên Nghiêm Tiểu Ngọc trở nên khác thường, thì chỉ đối phương từng vệ sinh, và lúc thang máy thì vì đông nên nhường chỗ cho khác.”

Lộc Kim Triều chậm rãi đưa phỏng đoán:

“Chúng từng nhà vệ sinh, thang máy chúng cũng , nhưng chẳng xảy chuyện gì.”

để phân biệt do cái nào gây cũng dễ thôi, bởi vì vận may của Tần Vãn khiến chị ngã, chúng chậm một bước công ty, nên thang máy chúng đầy , cần nhường chỗ.”

“Cho nên, vấn đề ở chặng thang máy.”

“Sau thang máy, cả buổi sáng chúng đều yên , nhưng bên Đỗ Vũ thì gặp chuyện, chỉ nhường chỗ gặp vấn đề, mà cả một đồng đội khác cũng trở thành thế .”

“Đỗ Vũ cũng để mắt.”

“Vốn dĩ chúng vẫn yên , nhưng khi tiếp xúc với Đỗ Vũ, gặp hai đồng đội của cô , thì thế của chúng cũng xuất hiện.”

Nghe , Tần Vãn chút ảo não:

“Vậy chẳng khác gì là lây nhiễm ?”

“Người thang máy , tám phần là nhường chỗ cho quỷ, để mắt, đó tới lượt đồng đội gần gũi với cô . Còn chúng , vì buổi sáng hề tiếp xúc nên .”

Nhất Tiếu Hồng Trần

chẳng bao lâu, Đỗ Vũ tìm tới chúng , thế là chúng cũng dính liên hệ.”

“Vậy tức là, cách nhất trong trạm là đừng tiếp xúc với bất kỳ ai?” Chu Tử Mặc hỏi.

điều đó là thể.” Tần Vãn lắc đầu: “Một công ty nhỏ thế , còn linh đường, tiếp xúc với ai, quá khó.”

“Chỉ là suy đoán thôi.” Lộc Kim Triều tiếp tục đào sâu: “ khả năng, trong trạm tổng cộng sáu con thế quỷ.”

“Nếu chúng tách ,, tự tin một chống nổi sáu con quỷ đó ?”

“Quan trọng hơn, từng nghĩ tại trạm tên là Thế Thân ?”

Lộc Kim Triều trọng điểm khiến cô giải thích vòng vo đó:

“Nghiêm Tiểu Ngọc, khi Đỗ Vũ nhận gì bất thường, xảy chuyện gì ?”

“Theo lời Đỗ Vũ, hề.”

“Cô lặng lẽ thế.”

“Người tên Bạch Tầm Yến cũng thế.”

“Đỗ Vũ thì , bởi vì cô nhận điều bất thường liền chạy đến tìm chúng , luôn ở cùng chúng .”

“Có lẽ vì , cô tạm thời giữ mạng.”

“Nghiêm Tiểu Ngọc do thang máy mà ngắn ngủi tách khỏi bọn họ, còn Bạch Tầm Yến, theo lời Đỗ Vũ thì chính cô bảo Bạch Tầm Yến dẫn Nghiêm Tiểu Ngọc lên sân thượng để kiểm tra. Lúc đó, cô tách khỏi hai .”

“Em đoán, sự xuất hiện của thế giống như truyền nhiễm, chỉ cần tiếp xúc, ở cùng , sẽ quỷ để mắt. cái chết, lẽ liên quan đến việc tách một .”

“Nếu Đỗ Vũ dối, thì lúc Bạch Tầm Yến dẫn Nghiêm Tiểu Ngọc lên sân thượng, thực chất cô chỉ ở cùng một với một thế quỷ.”

Sau đó, Đỗ Vũ tìm bọn họ, còn đơn độc nữa.

“Vậy thì, chúng tuyệt đối nên tách .” Tần Vãn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy quỷ trong trạm thực sự quá quỷ dị, khó đối phó. cô càng khâm phục hơn, vì Lộc Kim Triều thể nhanh chóng nối liền những điểm bất thường , xâu chuỗi thành một sự thật.

“Vậy vấn đề , chúng xác nhận, hiện giờ cả ba đều là .” Chu Tử Mặc .

“Thật đáp án .” Sắc mặt Lộc Kim Triều thoáng hiện vài phần nhẹ nhõm.

Vừa luôn suy nghĩ vấn đề , cảm giác não sắp vận hành quá tải.

“Hả?” Chu Tử Mặc ngơ ngác.

“Nếu em đoán đúng, khi thế xuất hiện, hễ ở một là sẽ thế chết. Vậy chỉ cần thể xác nhận bản vẫn còn sống, tức là từng tách một .”

“Nói cách khác, trong ba chúng , ít nhất hai thật.”

“Ừ.” Chu Tử Mặc gật đầu: “ lúc nãy xuống lầu cùng Tần Vãn, thể em chính là thế , còn bọn thì hề tách .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-tac-gap-quy/chuong-140-the-than-14.html.]

Lộc Kim Triều nhướng mày: “Vậy thì lẽ em c.h.ế.t .”

Cô chỉ về phía khu vực văn phòng xa xa, nơi đó ba đang trò chuyện, chẳng khác nào bản hiện tại của họ.

“Giờ em là giả, thì em ở chắc chắn mới là thật chứ?”

“Cô đang ở một với hai thế , lẽ c.h.ế.t từ lâu chứ?”

“Hơn nữa, nếu em là quỷ, việc gì em cho những chuyện ? Lúc đề nghị chia hành động, em chỉ cần đồng ý là xong.” Lộc Kim Triều bất đắc dĩ .

“Ờ há! Vậy ba tách nữa, nếu tách thì nhiệm vụ chắc dễ nhiều nhỉ?” Chu Tử Mặc vui mừng.

Lộc Kim Triều lạc quan. Chỉ cần tách ? Nếu dễ thế, chỉ cần tìm quy tắc bám mà sống, thì phó bản dựa cấp Ất?

Có lẽ, tách … chỉ là điều kiện tiên quyết để sống sót mà thôi.

“Giờ chúng gì? Rời khỏi đây chứ?”

Trong khu vực văn phòng vẫn ba thế đó, trông thấy giống hệt đang hoạt động ngay gần, cái cảm giác quỷ dị khiến Chu Tử Mặc rợn cả tóc gáy. Anh thật sự sợ ba bỗng nhận điều gì đó đầu về phía họ. Anh nhận rằng, lúc buột miệng hỏi câu , bản năng hướng về phía Lộc Kim Triều chứ Tần Vãn.

“Đi thôi, tới chỗ gần nhà ga hơn, tìm nơi địa thế trống trải, càng ít càng .”

Lộc Kim Triều luôn cảm thấy quỷ của trạm âm hiểm hơn bất kỳ nào , hề đối mặt chính diện, ngay cả việc phát hiện nguy hiểm cũng hao tâm tổn trí. Chắc chắn còn sẽ vấn đề nữa.

Ba rời khỏi tòa nhà công ty, vẫn thấy bóng dáng bảo vệ, đường chỉ lác đác vài , nhưng bọn họ định bắt chuyện, thậm chí còn cố ý tránh xa. Ai đó là thật giả?

Chỉ là, tuy Lộc Kim Triều dự đoán sẽ còn biến cố, nhưng ngờ tới nhanh như . Ngay khi họ rời khỏi tòa nhà công ty, bước khỏi cửa lớn, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Sắc mặt cả ba đều biến đổi, bởi khi trạm, tín hiệu điện thoại vốn mất như thường lệ, tuyệt đối thể cuộc gọi đến. Hơn nữa, để phòng ngừa, cả ba đều để điện thoại ở chế độ im lặng. Vậy mà, tiếng chuông vang lên, chính là nhạc chuông mặc định của hệ thống.

“…Chuyện gì thế?”

Chu Tử Mặc chậm chạp dám lấy điện thoại , Lộc Kim Triều cũng do dự một lúc, cuối cùng vẫn lấy . khi thấy dãy , dù chuẩn tâm lý, lòng cô vẫn lạnh một nhịp. Chỉ bởi vì, dãy cô quá quen, nhớ rõ rành rành. Đó chính là điện thoại của cô. Không còn nghi ngờ gì nữa, cuộc gọi là quỷ gọi tới.

Cô tắt máy, .

Chu Tử Mặc thấy , hỏi:

“…Trực tiếp tắt liệu ?”

Anh thậm chí còn dám lấy máy , để mặc cho chuông reo liên hồi. Lộc Kim Triều đáp là , tiện tay thêm đó danh sách chặn. , hệ thống nhắc: “Số tồn tại,” thể chặn. Có điều, khi cúp máy thì nó cũng gọi nữa.

“Hay là… hai thử ?”

Lộc Kim Triều ngẩng đầu, hiệu bằng ánh mắt. Hai theo, liền phát hiện, vì chuông reo mãi dứt, mấy đường vốn dĩ chỉ lo việc của , nay đang chậm rãi ngoái về phía họ.

“…”

Chu Tử Mặc dám chần chừ thêm, lập tức tắt máy. Tần Vãn thì chần chừ, thử xem , nhưng dãy quen thuộc , cuối cùng vẫn dám tìm chết.

Điện thoại cúp liền im bặt, Chu Tử Mặc còn tưởng quỷ cũng chẳng quá khó đối phó. một phút , tiếng tin nhắn tới vang lên.

Ba tiếng “ting” cả ba đồng loạt nhận tin nhắn.

Sắc mặt lập tức trầm xuống, thu hồi suy nghĩ .

“Làm đây? Có nên xem ?”

“Khoan .” Lộc Kim Triều cũng chắc chắn.

Trong những trạm cô từng trải qua, từng gặp loại quỷ , cô kinh nghiệm ứng phó.

Ba về phía ga, bao xa, vang lên ba tiếng “ting.” Sau đó là chuỗi nhạc báo tin nhắn càng lúc càng dồn dập, dường như nếu xem, tin nhắn sẽ gửi mãi thôi. Chẳng khác gì chuông điện thoại!

là dai như đỉa…”

Bất đắc dĩ, Lộc Kim Triều chỉ thể lấy máy . Màn hình sáng, liền thấy hơn trăm tin nhắn !

“Có lẽ chỉ còn cách xem thôi.” Tần Vãn cũng lấy điện thoại , cảm thấy bàn tay lạnh ngắt, trong lồng n.g.ự.c cũng truyền tới từng trận hồi hộp bất an. Rõ ràng đối mặt quỷ, mà cái bóng ám ảnh quấn riết buông khiến cô cảm giác giống như vận xui bám chặt.

Cảm giác vô cùng tệ.

Lộc Kim Triều mở giao diện tin nhắn, tất cả đều chỉ một tấm ảnh.

Ảnh chụp chính cô.

nội dung cực kỳ kinh hãi.

Là cảnh tử vong của cô.

Nhìn , thấy tử trạng vô cùng thê thảm, mặt mày tím ngắt, mắt lồi như c.h.ế.t ngạt. Ngoài , bụng moi , y hệt như cách cô xử lý Đỗ Vũ.

“Đang em sẽ báo ứng ?” Lộc Kim Triều tấm ảnh, khóe miệng khẽ nhếch, lạnh:

“Đáng tiếc, em tin mấy trò đó.”

“Của hai cũng là ảnh ?”

Tần Vãn và Chu Tử Mặc – sắc mặt tái – mà hỏi.

“Ừ.” Cả hai gật đầu.

“Đây là một loại năng lực dự tri ?”

Ảnh của bọn họ cũng thế, đều là cảnh tử vong, mỗi một kiểu.

“Em nghĩ .” Lộc Kim Triều lập tức phủ định.

“Nếu thật sự năng lực dự tri, g.i.ế.c chúng , cần gì vòng vo thế ?”

Một con quỷ khả năng dự tri, ít nhất cũng là cấp Giáp chứ?

“Vậy gửi những tấm ảnh … là định g.i.ế.c chúng theo cách đó ?” Chu Tử Mặc nhíu mày.

Bị quỷ an bài cách c.h.ế.t sẵn thế , cảm giác khinh thường chỉ khiến sợ hãi mà còn dấy lên chút bất phục.

Có lẽ chỉ là hù dọa, nhưng Lộc Kim Triều . Cô trong giọng Chu Tử Mặc ẩn ẩn lửa giận, và cô cho rằng đó là chuyện . Sự phẫn nộ đúng lúc thể khiến thêm dũng khí.

“Đi thôi, tìm chỗ .”

Phản ứng của mấy qua đường khi chuông cứ reo mãi khiến bọn họ thấy thật bất an.

Loading...