Thông báo
MonkeyD đã mở lại tính năng “Donate”. Các team có thể vào mục “Thông tin” để chủ động bật hoặc tắt tính năng này.

Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 132: Thế Thân (6)

Cập nhật lúc: 2025-09-16 16:12:47
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng động nhỏ khi c.h.ế.t của Nghiêm Tiểu Ngọc cũng thu hút sự chú ý của Lộc Kim Triều. Khi sang, họ chỉ thấy một ngoại hình bình thường, thoạt trông giống hệt dân qua đường, đang tìm cách khu văn phòng nhưng ngăn .

Lộc Kim Triều ban đầu còn để tâm, dù đây là trạm dừng, bất kỳ biến động nhỏ nào cũng thể mang ý nghĩa. sự việc nhanh chóng lắng xuống, chỉ đơn thuần , chặn thì lập tức an phận. Chẳng bao lâu bảo vệ đưa đó , vẻ chẳng chuyện gì to tát?

Ý nghĩ tự nhiên hiện lên trong đầu, cô gần như bỏ qua chi tiết nhỏ . tính cách quá mức cẩn trọng khiến Lộc Kim Triều tài nào yên tâm, cuối cùng dứt khoát bước đến hỏi đồng nghiệp ngăn .

Người đồng nghiệp tỏ bất đắc dĩ: “Ồ, đó , chắc lẻn gặp trực tiếp sếp xin việc thôi, đám thất nghiệp rỗi ngày nào cũng điên khùng thế đấy.”

Vậy... là ?

Lộc Kim Triều từng , việc đồng nghiệp khả năng xảy thật , chỉ cảm thấy chỗ nào đó . Cô bước thêm vài bước ngoài , nhưng chẳng thấy bóng dáng .

“Chắc vấn đề gì .”

Ý nghĩ lặng lẽ cắm rễ trong đầu, ánh mắt tìm tòi ban nãy của Lộc Kim Triều dần trở nên lơ đãng, còn bận tâm thêm nữa. Cô bàn việc xem giờ, lúc từ khi bọn họ trạm dừng mới đầy hai tiếng đồng hồ.

"Sao thấy yên ắng quá ?"

Nhất Tiếu Hồng Trần

Chu Tử Mặc gõ xong chữ cuối cùng bàn phím, liếc quanh một vòng, cảnh giác .

"Chỗ chúng yên là nhờ tiêu hao may mắn đổi lấy thôi, chứ ở nơi khác… khó lắm."

Tần Vãn liếc mắt về phía đội hành khách khác. Bên đó thoạt cũng yên ắng. cô chắc chắn, ở đó xảy chuyện . Nếu , vận may của cô sẽ buộc cô ngã một cú, cố ý trễ một bước mới công ty.

"Chúng nên qua đó xem ?" Chu Tử Mặc hỏi.

Anh vốn chẳng kẻ dùng đầu óc, chỉ dựa kinh nghiệm, khả năng "thần đánh" giữ mạng, cùng với ý thức ôm chặt đùi mà sống. , Tần Vãn chẳng thể coi là "đùi to," năng lực ích nhưng các phương diện khác chỉ ở mức trung bình so với cao thủ cấp cao, còn thì mới chỉ lấy mệnh cách, thứ hai tham gia trạm dừng cấp Ất – Lộc Kim Triều.

"Xem trạm dừng đùi nào để bám, chỉ thể dựa hợp tác thôi."

Chu Tử Mặc chuẩn sẵn tâm lý như thế, nên khi thấy hai đồng đội ý thủ lĩnh, buộc nêu một chút ý kiến, dù cũng chẳng tin quyết định của sáng suốt gì.

" thấy cần vội lắm. Đến lúc đám tang hãy xem , lúc đó ai cũng mà." Tần Vãn nghĩ ngợi .

Sau đó sang Lộc Kim Triều: "Tiểu Lộc em nghĩ ?"

Lộc Kim Triều bất ngờ vì họ còn hỏi ý kiến , nhưng cũng giấu diếm, thẳng thắn đáp: "Em cũng nghĩ… lẽ dị thường xảy ."

"Nếu hiện tại bên chúng vấn đề, em thiên về việc mắt nên hành động gì thêm."

Cô vẫn giữ sự cẩn trọng.

"Được thôi." Chu Tử Mặc gật đầu, dù lúc đề xuất cũng chẳng thấy đó là bắt buộc, đồng đội đều cho rằng nên quan sát thì tất nhiên phản đối.

"Nói mới nhớ, của Phi Tuyền gì đặc biệt ?" Lộc Kim Triều thấy hai đồng đội thiện, bèn thử dò hỏi. Cô vẫn nhớ lời cảnh báo khi xuống xe.

Tần Vãn xong việc, chỗ gần ngay bên cạnh, bèn kéo ghế , hạ giọng như kể chuyện phiếm: "Em thấy bộ quần áo bọn họ mặc ?"

Lộc Kim Triều gật đầu.

"Bộ đồ đó, ở Phi Tuyền bắt buộc mặc, , mà giống như một loại… dấu ấn nô lệ hiện đại."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-tac-gap-quy/chuong-132-the-than-6.html.]

Nghe đến bốn chữ cuối, mày Lộc Kim Triều chau : "Dấu ấn… nô lệ?"

" ." Sắc mặt Tần Vãn cũng khó coi: "Bọn họ dùng màu sắc quần áo để phân biệt đẳng cấp con ."

"Cấp thấp tuyệt đối lệnh cấp cao, ở Phi Tuyền, kẻ cấp thấp cái gọi là nhân quyền."

"Có thấy hoang đường ?"

"…Có." Miệng thì , nhưng Lộc Kim Triều chẳng lấy quá bất ngờ. Ngược , chính sự "hòa hợp" ở Vân Thành mới khiến cô thấy lạ. Dù , đoàn tàu vốn là một nơi tàn khốc.

"Bên đó phong khí tệ, . Hành khách trong thế giới thực gần như chịu sự ràng buộc của pháp luật, những chuyện tàn nhẫn xảy liên miên. Đến mức đôi khi, hành khách Phi Tuyền chẳng khác nào súc sinh."

"Tuy thể g.i.ế.c thẳng tay kẻ cấp thấp lời, nhưng hành hạ, nhục, g.i.ế.c bạn bè của họ, chẳng cũng là cách buộc kẻ đó khuất phục ?"

Giọng Tần Vãn chan chứa chán ghét.

"Hơn nữa khi trạm dừng, chỉ cần bình thường đủ lời, lập tức thành bia đỡ đạn. Đừng giúp đỡ, đếm lúc quỷ xuất hiện mà cố ý hại c.h.ế.t cũng là chuyện thường."

"Ba tháng , chị từng phân chung với đám Phi Tuyền, đó…"

"Có một đánh gãy tứ chi, lôi xuống xe."

"Chị nghĩ cô chắc chắn còn tiền mua mạng để trị liệu nữa, ngoài dự đoán, chẳng thể lên tàu . Có khi c.h.ế.t trong trạm dừng, ngược còn là giải thoát."

Tần Vãn lắc đầu: "Cho nên nhất đừng dính dáng gì đến Phi Tuyền, nơi đó, mục ruỗng thối rữa ."

Lộc Kim Triều hỏi câu ngớ ngẩn như "Không ai tìm cách ngăn cản ," chỉ một nữa thầm cảm khái: Vân Thành, e là trong các trạm dừng, tính là chốn "đào nguyên" hiếm .

"Trạm của chúng , thật sự ." Cô thử .

" thế." Tần Vãn lập tức tán đồng: "Phong khí của trạm chúng từ đến nay đều ."

"Cũng từng kẻ loạn, nhưng mà…"

hết, chỉ liếc Lộc Kim Triều với ánh mắt "em hiểu đó."

Lộc Kim Triều tự nhiên hiểu.

Giống như ở Phi Tuyền, " " chỉnh đốn phong khí sẽ chẳng sống nổi, thì ở Vân Thành, "kẻ " phá rối trật tự cũng thể tồn tại. Muốn duy trì trật tự trong một thế giới tàn khốc, điều cần thiết nhất chính là thủ đoạn sắt máu.

Ở một ý nghĩa nào đó, Vân Thành thoạt ôn hòa, nhưng cũng độc đoán tuyệt đối.

"Dù , mỗi trạm đều phong khí khác . Kiểu cực đoan như ở Phi Tuyền cũng chẳng trường hợp duy nhất, thậm chí trong những trạm cực đoan, Phi Tuyền còn tính là trật tự ."

"Còn những nơi, tàn nhẫn hơn, hỗn loạn hơn."

"Về gặp hành khách từ trạm khác, đều giữ cảnh giác."

Tần Vãn căn dặn nghiêm túc, như một bậc trưởng bối.

Lộc Kim Triều khẽ : "Em hiểu , cảm ơn tiền bối."

Loading...