Quý phi mỗi ngày chỉ muốn làm cá muối - Chương 1130: Chúng Ta Là Quân
Cập nhật lúc: 2025-07-31 14:43:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai tháng , cuối cùng bọn cũng tiến lãnh thổ của Nam Nguyệt.
Tình hình chiến đấu ở Nam Nguyệt hỗn loạn hơn nhiều so với dự đoán của Tiêu Hề Hề.
Cơ hồ mỗi trại đều đánh .
thời điểm một nhóm năm Tiêu Hề Hề đuổi tới phụ cận Đại Nguyệt trại, phát hiện bộ Đại Nguyệt trại cũng phản quân bao vây.
Phương Vô Tửu cố ý chọn cây cao nhất, thi triển khinh công bay lên.
Mượn ưu thế độ cao, đại khái thấy tình huống trong Đại Nguyệt trại.
Đợi trở xuống mặt đất.
Tiêu Hề Hề kịp chờ đợi hỏi: “Trong trại thế nào? Nhìn thấy sư phụ ?"
Phương Vô Tửu biểu lộ vô cùng ngưng trọng: “Không thấy sư phụ, trong trại nhiều đều thương, xem hẳn là chống quá lâu, tình huống .”
Sở Kiếm lòng nóng như lửa đốt: “Sư phụ còn ở bên trong, chúng mau mau giúp !”
Văn Cửu Thành trầm giọng : “Đối phương quá nhiều , nếu chúng mạnh mẽ xông tới mà , dễ dàng lâm vòng vây của đối phương.”
Bùi Thiên Nghi: “Ta biện pháp.”
4 Còn lạitất cả đều hướng .
Bùi Thiên Nghi nhẹ giọng phun bốn chữ.
“Vây Nguỵ cứu Triệu.”
Phương Vô Tửu trong nháy mắt liền hiểu ý , suy nghĩ : “Dù cũng là một biện pháp.”
Văn Cửu Thành cùng Tiêu Hề Hề nhanh cũng hiểu.
Chỉ Sở Kiếm một mặt mộng bức.
Hắn mờ mịt sư sư tỷ: “Các ngươi đến cùng đang cái gì nha?”
Vì cái gì bọn từng chữ đều có thể hiểu, nhưng hợp liền hiểu?
Tiêu Hề Hề kéo đến một bên, nhỏ giọng thầm thì một phen.
Nghe xong giải thích của nàng, Sở Kiếm mới chợt hiểu .
Đi qua thương nghị, quyết định cùng Phương Vô Tửu và Bùi Thiên Nghi tìm doanh địa quân phản loạn, mà Văn Cửu Thành cùng Tiêu Hề Hề, Sở Kiếm thì ở tại chỗ chờ cơ hội.
Nhiều phản quân như tụ tập chung quanh Đại Nguyệt trại, chứng minh doanh địa của bọn hẳn là ở gần đó.
Phương Vô Tửu và Bùi Thiên Nghi cơ hồ tốn thời gian gì, cũng thuận lợi tìm doanh địa quân phản loạn.
Bởi vì đại bộ phận binh mã cũng phái vây khốn Đại Nguyệt trại, nên nhiều ở trong trại.
Phương Vô Tửu và Bùi Thiên Nghi đánh ngất hai quân , dịch dung thành hình dạng của bọn , lặng yên một tiếng động lẫn Đại Nguyệt trại.
lúc giữa trưa, các phản quân chuẩn nấu cơm.
Nếu nấu cơm, chắc chắn cần dùng đến lương thực.
Thừa dịp thời điểm đầu bếp lĩnh lương thực, Phương Vô Tửu và Bùi Thiên Nghi tìm hiểu bên trong tìm kho lúa củ quân phản loạn.
Một đám cháy lớn xảy , kho thóc đốt cháy.
Khói đặc cuồn cuộn bốc lên.
Toàn bộ trong doanh trại đều kinh động đến.
Đám dùng lời Nam Nguyệt gọi to lấy nước, một bên luống cuống tay chân cứu hỏa.
Phương Vô Tửu và Bùi Thiên Nghi thừa dịp loạn chuồn khỏi doanh địa.
Xa xa Văn Cửu Thành thấy khói đặc dâng lên, là đại sư cùng tam sư thành nhiệm vụ, lúc thi triển nội lực, dùng lời Nam Nguyệt gọi lớn một tiếng.
"Thật khủng khiếp! Quân địch tấn công doanh trại của chúng , kho thóc chúng đốt cháy!"
Các phản quân như thế, lập tức đầu hướng vị trí doanh địa .
Quả nhiên thấy khói dày đặc bốc lên.
Các phản quân lập tức náo loạn.
Trong kho lúa để khẩu phần lương thực của bọn cho tháng tới, nếu kho lúa đốt còn, bọn kế tiếp cũng chỉ thể uống gió tây bắc.
Các phản quân đều khẩn trương.
Lúc một đám hướng về vị trí doanh địa chạy , chạy về cứu kho lúa.
Văn Cửu Thành nắm lấy cơ hội , rút trường kiếm bên hông , xông thẳng điểm phòng thủ yếu nhất!
khối phản quân Phụ trách phòng thủ sợ nhảy một cái, nhưng nhanh bọn liền phản ứng , quơ vũ khí hướng Văn Cửu Thành bổ nhào qua, cách đó xa còn đang giương cung cài tên, chuẩn b.ắ.n Văn Cửu Thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/chuong-1130-chung-ta-la-quan.html.]
Đồng thời còn gọi to.
"Có địch tập kích! Có địch tập kích!"
Lúc lực chú ý của đều tập trung Văn Cửu Thành.
Không ai chú ý tới, hai lặng lẽ thừa dịp loạn chạy Đại Nguyệt trại.
Chỉ Văn Cửu Thành liếc thấy một màn .
Hắn sư cùng sư thành công lẫn trại, ham chiến nữa, lúc lập tức rút lui.
Các phản quân buông tha , xách theo đao theo sát phía .
Song phương trong rừng cây rậm rạp triển khai truy đuổi hung hiểm.
Tiêu Hề Hề và Sở Kiếm lẫn Đại Nguyệt trại, phát hiện trong trại tình huống quả nhiên như đại sư , vô cùng tệ hại.
Trong trại hẳn là trải qua chiến loạn, nhiều phòng ốc cũng tổn hại, mặt đất cùng tường cũng là vết m.á.u loang lổ, khắp nơi đều là thương, lọt tai tất cả đều là tiếng kêu rên.
Không ngừng mang cứu chữa.
thương thực sự nhiều lắm, nhiều thương đều thể nhận cứu chữa kịp thời, mấy thụ thương quá nặng bởi vì chậm chạp chờ cứu chữa, trong thống khổ đoạn khí.
Điều khác với những gì Tiêu Hề Hề thấy khi nàng đến đây .
Nếu nàng xác định chính hề nhầm phương hướng, nàng cơ hồ sẽ cho là tìm sai chỗ.
Sở Kiếm thấy hai tiểu hài quỳ mặt đất, ghé một t.h.i t.h.ể huyết nhục mơ hồ ngao ngao lớn.
Hắn khỏi lẩm bẩm : “Đây cũng quá thảm .”
Có phát hiện hai gương mặt lạ của Tiêu Hề Hề và Sở Kiếm, lập tức đề phòng.
Những Thương thế nhẹ tự động áp sát tới, đem hai Tiêu Hề Hề và Sở Kiếm vây giữa.
Bọn chĩa ngọn giáo trong tay Tiêu Hề Hề và Sở Kiếm, dùng lời Nam Nguyệt chất vấn bọn là nào?
Tiêu Hề Hề và Sở Kiếm đều hiểu lời Nam Nguyệt.
Cũng may Tiêu Hề Hề ngọc bội Nam Nguyệt Vương cho.
Lúc Nàng lấy ngọc bội chạm hình hoa phượng , giơ cao.
Nàng cũng để ý đối phương hiểu , la lớn.
“Có chuyện cùng , tuyệt đối đừng động thủ, chúng là đồng minh!"
Những Nam Nguyệt đó thể hiểu những lời của Tiêu Hề Hề, nhưng bọn đều mặt dây chuyền ngọc bích hoa phượng mà Tiêu Hề Hề đang cầm trong tay.
Đó là vật sở hữu của Nam Nguyệt Vương.
Nghe Nam Nguyệt Vương đưa nó ban cho Nam Phượng công chúa.
Chẳng lẽ nữ nhân mặt chính là Nam Phượng công chúa?
Những cũng là kinh nghi bất định.
Bọn tiếp tục áp sát Tiêu Hề Hề và Sở Kiếm, phái thông báo cho .
Rất nhanh liền một hán tử hình cao lớn cường tráng tin chạy tới.
Tiêu Hề Hề thấy , lập tức liền nhận .
“Việt Cương!”
Việt Cương thấy Tiêu Hề Hề một khắc , khỏi mở to hai mắt, lộ vẻ kinh ngạc.
Mặc dù thuộc hạ hồi báo là một Nam Phượng công chúa hư hư thực thực tiến trại, nhưng lúc tận mắt đến Nam Phượng công chúa, Việt Cương vẫn khỏi cảm thấy chấn kinh.
Hắn dùng tiếng phổ thông Đại Thịnh kém chất lượng hỏi.
“Ngươi ở Thịnh Kinh ?"
Tiêu Hề Hề : “Ta Nam Nguyệt Vương bệnh qua đời, lo lắng tình huống bên , cho nên cố ý trở thăm một chút.”
Nghe ba chữ Nam Nguyệt Vương, Việt Cương khỏi hốc mắt phiếm hồng.
Hắn hít sâu một , đè xuống bi thương trong lòng, đối với bên cạnh thấp giọng phân phó hai câu.
Những nữ nhân mặt thật sự là Nam Phượng công chúa, đều kinh ngạc, bọn nhao nhao bỏ vũ khí xuống, hướng về Nam Phượng công chúa quỳ rạp đất, đồng thanh gọi to.
“Bái kiến công chúa điện hạ!”
Tiêu Hề Hề hiểu bọn , nhưng có thể từ động tác thần thái của bọn đoán bọn cái gì.
Nàng khoát khoát tay, hiệu bọn cần đa lễ.