Quỷ Núi Trong Sương - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-12-25 04:33:31
Lượt xem: 135

Khi còn nhỏ, làng một quy củ:

 

"Khi sương mù nổi, dù thấy ai gọi cũng đáp. 

 

Khi sương tan, thấy bóng cũng đầu."

 

Trong sương quỷ núi, ăn hồn , chiếm xác .

 

Anh bao giờ tin mấy chuyện , cố chấp leo lên núi hái t.h.u.ố.c.

Đi một chuyến trở về nữa.

 

ba ngày , sương mù kéo đến.

 

Ngoài sân vang lên tiếng đập cửa và tiếng thê t.h.ả.m, đầy hoảng loạn:

 

“Cha! Chân con gãy ! Phía thứ gì đó đuổi theo con! Làm ơn mở cửa cứu con với!!”

 

Mẹ òa , định chạy mở cửa.

 

Cha mặt tái mét, sống c.h.ế.t ngăn

 

“Không ! Quỷ núi trong sương… nó thông minh lên !”

 

1

 

tên là Lý Hạnh Nhi, từ nhỏ theo cha sống trong một ngôi làng nhỏ chân núi.

 

Ở đây, mỗi năm đến nửa năm trời là chìm trong sương mù.

 

Từ khi nhận thức, chỉ cần gió núi đổi hướng, kéo theo ẩm lạnh lẽo đó, cha sẽ lập tức vứt bỏ việc, chạy về nhà:

 

“Sương lên ! Đóng cửa !”

 

Sau đó cả nhà lập tức hành động, đóng kín cửa sổ, cài c.h.ặ.t then.

 

Cuối cùng, sẽ lấy một nắm tro đen đáy nồi, quệt lên cánh cửa, để một dấu đen sì.

 

Cha bảo, thứ trong núi sợ cái , sẽ dám bước .

 

Hôm đó lúc hoàng hôn, một luồng gió âm lạnh sát mặt đất thổi qua.

 

Gió mang chút nào, y như thổi từ mộ cũ.

 

rùng một cái, ngẩng đầu lên.

 

Bên núi, làn sương trắng đục đang cuộn tràn qua đỉnh núi, lao thẳng xuống làng.

 

Nó nhanh khủng khiếp.

 

Tràn ngập trời đất.

 

Chỉ trong chớp mắt, cả làng như sương mù nuốt trọn.

 

“Hạnh Nhi! Mau nhà!” - Cha la lên từ trong nhà, giọng đầy thúc giục.

 

ôm đống quần áo, lăn một phát chạy .

 

Cha lập tức “rầm!” một tiếng, đóng sập cửa.

 

Thế giới cách biệt , chỉ còn tiếng thở nặng nề của ba chúng .

 

Sương nuốt hết âm thanh, yên tĩnh đến nỗi thể thấy tiếng tim đập.

 

Ngoài cánh cửa gỗ cũ kỹ, tất cả đều sương mù bao phủ.

 

2.

 

Ba chúng quanh bàn, chẳng ai tiếng nào.

 

Mẹ ôm trong lòng, mặt vẫn còn run sợ.

 

Cha hút hết t.h.u.ố.c đến t.h.u.ố.c khác, khói bay lượn lờ, khiến vẻ mặt ông càng thêm u ám.

 

Giữa bầu khí căng đến nghẹt thở bỗng vang lên tiếng đập cửa.

 

BỐP! BỐP! BỐP!

 

Tiếng đập cửa đột ngột vang lên, giật b.ắ.n, chui tọt lòng .

 

“Cha, , mở cửa !”

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Giọng từ bên ngoài truyền , âm thành khàn đục, the thé, đầy sợ hãi.

 

Toàn cứng đờ.

 

Mẹ cũng giật , nhưng mắt ánh lên vẻ mừng rỡ.

 

Cha cũng ngừng rít điếu t.h.u.ố.c.

 

Đó là , Lý Hồng.

 

Ba ngày núi, biệt tăm.

 

Dân làng đều , thằng nhóc tin tà ma, tám phần mười là quỷ núi trong sương ăn thịt, xương cốt cũng chẳng còn.

 

Mẹ vì thế mà hết ba ngày liền, mắt sưng như quả đào.

 

bây giờ, giọng , ở ngay ngoài cửa.

 

“Cha ơi, ơi, con về … chân con gãy … bên ngoài lạnh lắm… trong sương thứ gì đó đuổi theo con…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-nui-trong-suong/chuong-1.html.]

Tiếng run rẩy, hoảng loạn, đập cửa cầu cứu.

 

sợ đến run cầm cập, dám nhúc nhích.

 

“Hồng Nhi! Là Hồng Nhi về !”

 

Mẹ òa , như phát điên lao đến cửa định mở.

 

“Đừng động đậy!”

 

Cha túm c.h.ặ.t lấy , sức mạnh đến đáng sợ.

 

Mặt ông tái trắng, đôi mắt đỏ ngầu, chằm chằm cánh cửa đang run lên, răng nghiến ken két.

 

thấy rõ cơ mặt ông giật liên hồi, ánh mắt chứa đầy thù hận.

 

“Ông ! Đó là con ! Ông nó hét cầu cứu !”

 

Mẹ giãy giụa, liên tục nện n.g.ự.c cha.

 

Cha gầm lên: “Sương nổi lên !  Không đáp! Không mở cửa!”

 

Giọng ông cứng như thép, nhưng ánh mắt chứa đầy sự tuyệt vọng lẫn sợ hãi:

 

“Thứ trở về từ trong sương… tuyệt đối Hồng Nhi!”

 

“Ông bậy! Lý Sơn! Ông lương tâm! Đó là con ruột của ông đó!!”

 

“Đây là tổ huấn! Cứu sống bao nhiêu !”

 

Cha quát ầm lên, mắt trợn như nứt :

 

“Bà cả nhà c.h.ế.t hết !”

 

Tiếng cha cãi , cùng với tiếng “ ” bên ngoài gào t.h.ả.m thiết… xoắn , khiến căn nhà trở nên lạnh buốt như hầm mộ.

 

co ro trong góc, run như cầy sấy, nên gì.

 

3.

 

Cuối cùng vẫn cãi cha. 

 

Bà đ.á.n.h đến mệt lả, gục trong lòng cha, nấc từng hồi.

 

Cha chỉ thể nhẹ giọng vỗ lưng an ủi, nhưng thấy rõ hai mắt ông đỏ ngầu, ánh xuyên qua cánh cửa gỗ đầy ác ý.

 

Tiếng kêu cứu ngoài cửa kéo dài lâu, dần dần, tiếng cầu xin biến thành tiếng c.h.ử.i rủa:

 

“Không mở đúng ? Được… lắm! Để c.h.ế.t ngoài luôn! Lý Sơn! Lão già c.h.ế.t tiệt! ma cũng tha cho ông…”

 

Giọng đầy oán độc, mà khiến lông tơ dựng .

 

Rồi tiếng c.h.ử.i cũng dừng .

 

Sau một lúc im lặng, truyền đến một thứ âm thanh “xoẹt xoẹt xoẹt” ê răng, như ai đang dùng móng tay, từng chút từng chút, cào lên mặt cửa gỗ.

 

Xoẹt… xoẹt…

 

Sau đó, tất cả chìm tĩnh lặng c.h.ế.t ch.óc.

 

Cha buông , cả như kiệt sức, bệt tường.

 

Mẹ ngã đất, còn thành tiếng, chỉ còn nước mắt lăn mãi ngừng.

 

lấy hết can đảm, len lén đến cửa, ghé mắt qua khe hở nhỏ xíu.

 

Giữa màn sương đặc quánh, một bóng bất động ngay cửa nhà .

 

Không , rõ ràng rõ, nhưng cứ cảm giác lưng “ trai” còn dính sát với một cái bóng khác.

 

gõ cửa nữa, cũng phát âm thanh nào.

 

Chỉ yên như thế, như đang âm thầm trong nhà. Cách đó khiến lạnh đến phát run.

 

4.

 

Sáng hôm , sương cũng tan hết.

 

Lớp sương dày đến mức che mất cả hôm qua biến mất sạch sẽ, như thể đêm qua chỉ là một giấc ác mộng.

 

Chúng run rẩy mở cửa.

 

Vừa liền thấy trai , Lý Hồng, đang co ro ngoài cổng sân.

 

Cả đầy bùn đất, quần áo rách mấy chỗ. ngoài vài vết trầy xước nhỏ tay chân, hề thương tích gì đáng kể.

 

Anh đó bất tỉnh, hô hấp đều đều, cứ như chỉ là đang ngủ một giấc ngon lành.

 

Dân cả làng kéo đến xem náo nhiệt.

 

Ai nấy đều tặc lưỡi, đây là thần núi hiển linh che chở cho nhà họ Lý.

 

Mẹ ôm .

 

Còn cha , sắc mặt ông còn khó coi hơn cả tối qua.

 

Ông một lời, nhà, lục trong kho chứa đồ một khúc gỗ đen sì bằng gì.

 

Ông đặt miếng gỗ lên n.g.ự.c , miệng lẩm bẩm niệm thứ tiếng địa phương cổ xưa mà chỉ già mới .

 

nhỏ giọng hỏi: “Cha, cha ?”

 

Loading...