Chu Tuấn Dương rõ ràng là đang cố ý chọc tức chúng tôi, tôi không muốn mắc bẫy.
“Để tôi nói cho các người biết, thế giới này phân cấp bậc, vẫn chưa hiểu sao? Thầy giáo với học sinh chính là trời với đất, tôi thích thao túng các em ấy thế nào thì thao túng thế đó…”
Chu Tuấn Dương vẫn giữ vẻ mặt không chút xao động, tôi không hiểu sao anh ta lại dám lớn tiếng ngông cuồng như vậy trước mặt cảnh sát, không hiểu anh ta tự tin đến mức nào.
“Các người sẽ không nghĩ tôi đang tự thú đâu chứ? Tôi sẽ không ngồi tù đâu. Các người không nắm rõ tình hình sao? Hai người chỉ là cảnh sát hình sự quèn thôi, sẽ không nghĩ thật sự có thể kết án tôi đâu chứ? Ha ha…”
“Chẳng qua chỉ là làm hỏng một món đồ chơi thôi thì có gì to tát đâu? Hơn nữa, người cũng không phải do tôi giết, là do nó đáng đời, số phận không may.”
“Nhưng mà cũng thật đáng tiếc vì Chu Vân là một món đồ chơi tốt, rất hợp tác, rất ‘đã’…”
Triệu Tuấn đã không thể chịu đựng thêm được nữa, cậu ta quát lớn một tiếng “Thằng khốn nạn!”, rồi trực tiếp xông lên đ.ấ.m một cú trời giáng vào cái đầu béo ú của Chu Tuấn Dương.
Mặc dù biết Chu Tuấn Dương cố ý, nhưng tôi cũng không thể giữ Triệu Tuấn ở bên cạnh được nữa, thậm chí bản thân tôi cũng muốn động tay…
Sau khi đánh cho một trận, chúng tôi giải anh ta về đội hình sự.
Chúng tôi cứ nghĩ vụ án này sẽ khép lại cùng với lời tự thú của Chu Tuấn Dương.
Nhưng thực ra, mọi chuyện mới chỉ vừa bắt đầu.
10
Sau khi trở về, Chu Tuấn Dương kiên quyết không hợp tác làm biên bản lời khai, chỉ la làng rằng mình bị đánh.
Tôi và Triệu Tuấn đều không để tâm, anh ta không làm biên bản cũng chẳng sao, bởi vì chúng tôi còn có những phương pháp khác:
Thứ nhất, để hai cô bé nạn nhân còn lại đứng ra tố cáo anh ta.
Thứ hai, chúng tôi sẽ buộc anh ta lấy mẫu máu, mang đi xét nghiệm.
Chỉ cần có thể khớp với bào thai của Chu Vân thì anh ta sẽ hoàn toàn xong đời.
Sau khi bắt giữ người, trước hết, chúng tôi phải thông báo cho gia đình anh ta, nhưng lúc này chúng tôi mới phát hiện ra—— Chu Tuấn Dương không có người thân ở địa phương.
Hèn chi anh ta lại sống một mình trong ký túc xá của trường.
Bố mẹ anh ta đã qua đời từ nhiều năm trước, vợ anh ta đã ly hôn cách đây hơn mười năm, một con trai và một con gái cũng bị vợ đưa đi, rời khỏi ngôi làng nhỏ này.
Đây cũng là lý do vì sao cuối tuần các giáo viên khác đều về nhà, mà anh ta vẫn ở lại trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-nguoi/chuong-7.html.]
Anh ta không có gia đình.
Chúng tôi đã kịp thời thông báo cho vợ cũ của anh ta, nhưng đối phương rất lạnh nhạt, nghe tin Chu Tuấn Dương bị bắt mà cảm xúc không hề có chút biến động nào.
Điểm này hơi đáng ngờ.
Nhưng chúng tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm, nên cũng không để tâm quá nhiều.
Chúng tôi lập tức lên đường đi tìm gia đình Dương Tuệ Quỳnh và Diệp San San.
Nhưng mọi chuyện lại không thuận lợi như tưởng tượng.
Đầu tiên là gia đình Dương Tuệ Quỳnh, bố mẹ cô bé kiên quyết từ chối giao tiếp với chúng tôi, và một mực khẳng định Trương Thạch Chấn chính là thủ phạm.
Quan trọng hơn là họ còn cho biết sau khi nhận được tiền bồi thường họ sẽ rời khỏi đây, để Dương Tuệ Quỳnh tránh xa nơi này, bắt đầu cuộc sống mới.
Chúng tôi thậm chí còn không biết ai đã hứa hẹn rằng họ có thể nhận được tiền bồi thường, bởi vì vụ án này vẫn đang trong quá trình điều tra, nghi phạm chưa bị bắt, hoàn toàn không có đối tượng để đòi bồi thường.
Nhưng họ từ chối giao tiếp, cũng từ chối việc chúng tôi hỏi chuyện Dương Tuệ Quỳnh.
Không chỉ vậy, gia đình Diệp San San cũng tương tự, bố mẹ cô bé đã trở về, so với bà nội, họ còn khó nói chuyện hơn.
Họ cũng khẳng định Trương Thạch Chấn chính là thủ phạm và lấy danh nghĩa bảo vệ con gái không cho phép chúng tôi nhắc đến bất cứ điều gì liên quan đến chuyện này nữa.
Những bậc cha mẹ này cứ như bị mua chuộc vậy.
Tôi và Triệu Tuấn đau đầu hết sức.
Chúng tôi lại một lần nữa đến ủy ban xã, muốn tìm cán bộ thôn giúp đỡ vận động, nhưng cũng bị khuyên rời đi.
Ý của họ là:
“Người ta còn chẳng quan tâm nữa, chúng tôi là người ngoài thì có nói gì cũng vô ích thôi.”
“Các anh không biết đâu, hai gia đình đó đều rất trọng nam khinh nữ… các cô bé đó không phải con một, họ dẫn theo con trai của mình đi làm ở nơi khác, sống vui vẻ, cố tình để con gái ở lại chịu khổ.”
“Trước đây, khi họ gây sự thì các anh cũng thấy rồi đó, chỉ là vì tiền thôi… một khi đã nhận được tiền rồi thì chắc chắn sẽ không nói thêm gì nữa đâu…”
Tôi không tìm ra lời giải đáp, chất vấn họ: “Rốt cuộc là ai đã đưa tiền?”
Vài người trong ủy ban xã đều nhìn nhau, thậm chí còn nói: “Chẳng phải các anh đã đưa tiền để xoa dịu vụ án sao?”