5
Trước đó tôi đã đề cập rằng trong những lời khai chung của hai cô bé bị hại có một điểm là:
Gần như một cuối tuần mỗi tháng, các cô bé đều cùng nhau đến công viên ở thị trấn để chơi.
Chúng tôi biết công viên đó. Nó là một công viên mở, nằm cạnh quảng trường thị trấn, dựa vào một ngọn núi, hơi hẻo lánh một chút.
Ban đầu, chúng tôi không hề cảm thấy việc các cô bé đi chơi công viên vào cuối tuần là điều gì đáng ngờ.
Nhưng vì thực sự không còn manh mối nào khác nên chúng tôi đành phải kiểm tra lại công viên đó một lượt.
Công viên rất cũ kỹ, khách tham quan cũng rất ít.
Cây xanh nhân tạo bên trong hầu như đều là cây long não.
Loại cây này có thân hình cao lớn, tán lá sum suê, hiệu quả che bóng tốt, là một loại cây xanh đường phố phổ biến và rẻ tiền ở miền Nam.
Có thể thấy chính quyền không đầu tư nhiều kinh phí vào đây, việc bảo trì cũng không được tốt lắm.
Sau khi kiểm tra một vòng, chúng tôi đã phát hiện một căn nhà đáng ngờ ở góc Tây Nam của công viên.
Ba tầng, kiểu dáng giống biệt thự, nhưng mái nhà lại có màu cam đáng yêu.
Căn nhà này nằm trong công viên cũ kỹ, ít nhiều cũng có cảm giác lạc lõng.
Chúng tôi tiến lên gõ cửa nhưng không nhận được phản hồi, bên trong dường như đang bị bỏ trống.
Nhưng theo khám nghiệm hiện trường lại phát hiện rằng bất kể là con đường dưới chân hay khu vực xung quanh căn nhà thì lớp bụi tích tụ đều ít hơn nhiều so với những nơi khác trong công viên.
Điều đó có nghĩa là gần đây chắc chắn có người đã dọn dẹp.
Để làm rõ căn nhà này rốt cuộc có nguồn gốc thế nào và mục đích sử dụng là gì, chúng tôi đã tìm đến bộ phận quản lý công viên đó.
Người phụ trách công viên họ Chung, khoảng năm mươi tuổi.
Chủ Nhiệm Chung nói với chúng tôi rằng căn nhà này ban đầu được quy hoạch để sử dụng cho mục đích kinh doanh, ví dụ như khách sạn, nhà hàng, v.v.
Nhưng sau khi xây xong lại không phù hợp với chính sách quản lý công viên mới nhất của nhà nước sau này nên công viên mở không được phép kinh doanh.
Vì vậy mà tòa nhà đó đã bị các bộ phận liên quan niêm phong dưới danh nghĩa xây dựng trái phép.
Tôi không kìm được mà hỏi một câu: “Vậy gần đây có ai đến đó không? Hay nói cách khác, có được dọn dẹp định kỳ không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-nguoi/chuong-4.html.]
Chủ Nhiệm Chung rất kiên quyết trả lời tôi: “Không có, đều đã bị niêm phong rồi, hoàn toàn không thể vào được. Nhân viên quản lý của chúng tôi cũng không vào được, khóa cửa cũng không phải của chúng tôi.”
Rất rõ ràng là ông ta đang nói dối.
Nhưng lúc đó chúng tôi không cần thiết phải vạch trần ông ta, bởi vì chúng tôi cũng chẳng biết gì cả.
Thế là chúng tôi lại đưa ra một yêu cầu khác: “Được, vậy xin hãy giúp chúng tôi trích xuất camera giám sát.”
Ý định ban đầu của tôi chỉ là muốn xem cuối tuần trước ba cô bé đó có đến công viên không.
Nhưng Chủ Nhiệm Chung lại thao thao bất tuyệt giải thích rằng: “Rất tiếc là công trình đó cả bên trong lẫn bên ngoài đều không lắp đặt bất kỳ camera giám sát nào… Thật ra mà nói thì công viên này đã lâu không được cấp kinh phí bảo trì rồi, hệ thống giám sát vẫn là loại lắp đặt từ ban đầu, số lượng cũng rất ít, chỉ có ở cổng chính và một vài nơi nhất định, ngay cả ở cổng sau cũng không có camera…”
Triệu Tuấn cũng vội vàng giải thích: “Không phải là muốn xem cái nhà đó, chúng tôi chỉ cần camera ở cổng chính và lối ra vào là được.”
Lúc này Chủ Nhiệm Chung mới liên tục gật đầu: “Vậy được, không vấn đề gì, tôi sẽ đưa các anh đến phòng máy ngay…”
Mà nói thật thì công viên này đúng là quá tệ.
Một công viên rộng lớn như vậy mà chỉ có khoảng mười cái camera giám sát, hơn nữa thời gian lưu trữ cũng chỉ có bảy ngày.
Thông thường, những nơi công cộng như thế này thì ít nhất cũng phải lưu trữ từ một đến ba tháng mới đúng.
Nhưng bảy ngày cũng đủ dùng rồi, chúng tôi quả thực đã tìm thấy ba cô bé nạn nhân trên camera giám sát.
Nhìn các cô bé trên màn hình tay trong tay vui vẻ bước vào công viên, tôi cảm thấy có chút đau lòng.
Suy cho cùng thì Chu Vân đã không còn trên cõi đời này, Dương Tuệ Quỳnh cùng Diệp San San sau này cũng sẽ không thể sống tốt được.
Tôi còn chú ý đến một vấn đề khác:
Mặc dù công viên chỉ có khoảng mười camera, nhưng trong rất nhiều hình ảnh đó thì chúng tôi chỉ thấy được ba cô bé đó từ video ở cổng chính.
Sau đó thì không bao giờ thấy lại nữa.
Chủ Nhiệm Chung giải thích rằng đó là vì công viên khá rộng, có thể các cô bé đã đến khu vực chòi nghỉ để làm bài tập, hoặc cũng có thể là chơi ở những chỗ khác, việc không bị camera quay được là điều rất bình thường.
Bình thường sao?
Chưa chắc đâu.
Chúng tôi lấy lý do hỗ trợ điều tra vụ án mà yêu cầu một bản sao của tất cả các video giám sát, rồi sau đó rời đi.
Tôi biết là căn nhà đó khả năng cao là có vấn đề.
Nhưng lúc đó tôi vẫn chưa biết, hóa ra nó lại là một vấn đề kinh khủng đến thế.