Điều này có nghĩa là khi Chu Kiến Đông g.i.ế.c Chu Tuấn Dương một cách tàn bạo thì ông ấy đã ép Chu Tuấn Dương khai ra tất cả đồng bọn của anh ta.
Tôi cũng vội vàng hô to: "Chu Kiến Đông! Xin hãy nhanh chóng bỏ vũ khí xuống! Ông chỉ cần nói cho chúng tôi những gì ông biết, chúng tôi sẽ xử lý sau! Xin hãy tin tưởng chúng tôi!"
Nhưng Chu Kiến Đông lại trả lời tôi một cách đầy phẫn nộ: "Các người? Làm sao có thể… Các người ngay cả Chu Tuấn Dương cái thằng khốn nạn đó mà còn không động vào được!"
Câu nói đó thật sự khiến chúng tôi nghẹn lời.
Giọng Chu Kiến Đông lại dịu xuống, lại như đang cầu xin chúng tôi: "Tha cho tôi, tôi chưa thể chết… Để tôi g.i.ế.c thêm vài tên nữa, tôi g.i.ế.c thêm vài tên nữa… Tôi g.i.ế.c hết bọn chúng, rồi tôi sẽ tự đi chết!"
Ông ấy đã không còn quan tâm đến sinh mạng của mình nữa rồi. Ông ấy chỉ muốn g.i.ế.c thêm vài kẻ súc vật.
Nhưng tôi biết rõ điều này là không thể.
Triệu Tuấn cũng biết điều này, cậu ấy cũng tiếp tục hô lớn: "Chu Kiến Đông! Lập tức bỏ vũ khí xuống! Ông không thể chạy thoát đâu! Cả ngọn núi đã bị bao vây rồi!"
Thế nhưng Chu Kiến Đông không hề ngoan ngoãn nghe lời.
Ông ấy từ từ đứng dậy.
Ông ấy dường như biết rằng cầu xin chúng tôi sẽ không còn tác dụng gì nữa cho nên bắt đầu nghiến răng nghiến lợi gầm lên chất vấn chúng tôi: "Các người nói đi! Chẳng lẽ bọn chúng không đáng c.h.ế.t sao? Hả? Chẳng lẽ bọn chúng, bọn chúng đã làm chuyện tày trời như vậy, bọn chúng đã hại c.h.ế.t cháu gái tôi… Bọn chúng không đáng c.h.ế.t sao?"
Phải, bọn chúng không đáng c.h.ế.t sao?
Chu Vân mới mười hai tuổi, mười hai tuổi đó.
Vậy mà chỉ vì sự tàn phá, chà đạp của bọn chúng, ngay cả khi mang thai con bé cũng không hay biết, cho đến khi c.h.ế.t vì băng huyết do khó sinh thì cũng chỉ như rác rưởi bị vứt bỏ.
Tôi không thể đáp lại lời chất vấn của Chu Kiến Đông.
Còn Triệu Tuấn, cậu ấy cũng chỉ có thể lặp lại mệnh lệnh: "Bỏ vũ khí xuống! Bỏ xuống! Mau bỏ xuống!"
Tôi nghĩ, Triệu Tuấn biết rằng, thời gian để Chu Kiến Đông chịu khuất phục không còn nhiều.
Bởi vì sau khi tiếng s.ú.n.g cảnh cáo vừa rồi nổ lên, các thành viên khác đều có thể nghe thấy.
Thế nhưng Chu Kiến Đông càng trở nên phẫn nộ hơn, có vẻ là ông ấy đã khóc rồi, bởi vì tiếng gầm của ông ấy lại mang theo tiếng khóc: "Tôi phải cho Vân Nhi một lời công bằng! Tôi phải… tôi phải cho con bé một lời công bằng! Tôi có thể chết, nhưng tôi phải g.i.ế.c hết bọn chúng, tôi nhất định phải g.i.ế.c hết bọn chúng…"
Ông ấyđã hơi điên cuồng rồi.
Nhưng không hiểu sao, ở một mức độ nào đó, tôi có thể hiểu được sự điên cuồng này.
Còn Triệu Tuấn, cậu ấy vẫn lặp lại câu nói đó: "Bỏ vũ khí xuống!"
Nhưng đã quá muộn, tôi đã thấy rất nhiều ánh đèn pin đang nhanh chóng tiếp cận chúng tôi.
Từ nhiều hướng khác nhau.
Triệu Tuấn cũng gào thét gần như mất kiểm soát: "Bỏ con d.a.o xuống đi! Bỏ xuống đi! Mau bỏ xuống đi!"
Giọng điệu nặng nề đến mức chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin ông ấy.
Thế nhưng Chu Kiến Đông lại không muốn, có lẽ ông ấy không hiểu ý định của chúng tôi.
Ông ấy không biết rằng, ở chốn hoang vu này, một khi trúng đạn thì chắc chắn 100% sẽ không thể được cấp cứu kịp thời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-nguoi/chuong-12.html.]
Ông ấy cầm vũ khí trong tay, bắt đầu cất bước.
"Tôi nhất định phải g.i.ế.c hết bọn chúng! Tôi sống cũng vô dụng, tôi nhất định phải, nhất định phải…"
"Bỏ vũ khí xuống! Ông phải tin tưởng chúng tôi!" Triệu Tuấn vẫn gào thét khản cả giọng.
"Hừ! Các người đều cùng một giuộc!"
Ông ấy lao tới.
"Đoàng!" Lại một tiếng s.ú.n.g vang lên.
Không phải tôi, cũng không phải Triệu Tuấn, mà là đồng nghiệp vừa tới.
Viên đạn găm thẳng vào đùi Chu Kiến Đông khiến ông ấy lập tức ngã nhào xuống đất.
Tôi và Triệu Tuấn lập tức xông lên, đá văng con d.a.o khỏi tay ông ấy rồi tiến hành sơ cứu.
Thế nhưng điều đáng tuyệt vọng là viên đạn này lại trúng động mạch đùi.
Hoàn toàn không thể cầm m.á.u được.
Chúng tôi đưa ông ấy xuống núi và chuyển đến bệnh viện gần nhất, nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
Ông ấy đã chết.
Ở bệnh viện, ngoài phòng cấp cứu, dưới ánh đèn trắng lóa, tôi và Triệu Tuấn đứng thẫn thờ hồi lâu, rất lâu.
"Các người đều cùng một giuộc!"
Trong tai tôi, câu nói đó vẫn không ngừng vang vọng.
Khiến tôi không khỏi chìm vào nỗi buồn sâu sắc.
Chúng tôi rốt cuộc là cùng một giuộc với ai?
17
Hung thủ đã chịu tội, vụ án nhanh chóng được kiểm soát, không gây ra bất ổn xã hội quá lớn.
Gia đình nạn nhân có tâm trạng ổn định, người c.h.ế.t thì càng ổn định hơn.
Cấp trên rất hài lòng.
Thế nhưng, trong quá trình theo dõi tiếp theo vẫn còn những vấn đề lớn hơn xuất hiện.
Đúng vậy, vẫn còn bước ngoặt.
Chắc chắn là sẽ có.
Bởi vì chúng tôi vẫn không biết rốt cuộc những kẻ "trú ngụ" bên trong căn nhà trong công viên là ai.
Tôi lại tìm Lão Từ, định bụng dù có phải "xé toạc mặt" cũng phải khiến ông ấy cho tôi quyền tiếp tục điều tra.
Thế nhưng không ngờ, lần này, mọi chuyện lại có chuyển biến.