Trước giờ thứ duy nhất liên quan đến hoa của cô là bán hoa hồng ngoài đường dịp Valentine hoặc Thất Tịch. Mười tệ một bông, bán cả buổi tối trừ hết chi phí cũng kiếm hai ba trăm tệ.
Nhìn bó hướng dương to đùng , cô thật sự hỏi Blue Thăm Thẳm là thể chuyển khoản thẳng cho cô ? Hoa hướng dương ăn , uống , mua nó gì?
Chỉ cái mã mà vô dụng.
Cô nhận đồ ăn, nghĩ nghĩ về ký túc xá mà thẳng tới căng tin.
Con nhỏ La Mai trong phòng phiền phức, nếu thấy cô ăn đồ ngoài kiểu gì cũng châm chọc cho xem, thà ăn xong về còn hơn.
Tầm giờ căng tin vắng tanh, chỉ còn vài quầy mở cửa. Nguyên Mạch Đông tìm chỗ bắt đầu ăn.
Chiếc bánh kem trang trí cầu kỳ với lớp vải trắng và hình bướm, to lắm nhưng tinh xảo và bắt mắt. Rõ ràng là Blue Thăm Thẳm chọn kỹ lưỡng.
Trong mắt , chắc hẳn cô là một tiểu thư nhà giàu trẻ xinh, mà là mấy cô nàng như thì kiểu gì cũng mê đồ lung linh, nhất là còn chụp hình sống ảo .
Suất ăn từ nhà hàng ba món, đều là vị nhạt thanh đạm, chỉ thôi thì nhận là món gì, xem bill mới . Có càng cua sốt trứng muối, mì Ý truffle, nấm cừu xào mầm lạc.
Không món nào là cô ăn .
Càng cua áo bằng lớp trứng muối vàng óng, thịt cua ngọt thơm, vỏ giòn tan, ăn ngon, chỉ tiếc là đúng một cái.
Nấm cừu xào mầm lạc vị cũng thơm ngậy, còn mì Ý truffle thì sốt đậm đà, ăn cuốn.
Phải công nhận là ngon thật, nhưng khi đến giá thì cô chỉ thốt lên: “Cái bằng ba tháng sinh hoạt phí của ! Vẫn là bánh bao trắng ăn no mà rẻ!”
[Blue Thăm Thẳm: Ngon bé?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-keo-kiet-va-he-thong-dai-gia/chuong-17.html.]
[Thiểm Quang: Cũng tạm.]
[Blue Thăm Thẳm: Hehe, miễn là em thích là ! Anh từng ăn món đắt thế bao giờ , ngon , chỉ chọn đại thôi, mong em đừng chê nha~]
Nguyên Mạch Đông: “…”
Dù EQ cô thấp đến mấy cũng nhận Blue Thăm Thẳm đang cố lấy lòng .
Mấy món cũng ăn, chắc là tiếc tiền dám gọi, mà đặt cho cô. Dù rằng là vì hiểu nhầm cô thành nữ đại gia, tất cả vì đầu tư tương lai nữa thì cô cũng cảm ơn đàng hoàng chứ nhỉ?
Ít nhất bữa , Nguyên Mạch Đông cũng định đổi sang streamer khác để tiếp tục cày donate.
Ăn xong, ánh mắt cô rơi lên bó hướng dương. Mang về thì phiền phức cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, nhưng vứt thì thấy phí quá.
Hoa gói thật, theo kinh nghiệm từng bán hoa của cô thì ít nhất cũng 80, 90 tệ chứ chẳng chơi.
Nguyên Mạch Đông suy nghĩ một lúc, rút tấm thiệp trong bó hoa ôm nó đến quảng trường.
Giờ đúng lúc sinh viên ăn tối xong dạo, qua khá đông. Một cô gái ôm bó hướng dương to như giữa quảng trường đúng là thu hút bao ánh , nhưng Nguyên Mạch Đông chẳng ngại ngùng gì cả.
Cô giữa quảng trường, bắt đầu rao: “Hướng dương hái đây, một bó chỉ 50 tệ!”
Coi như giảm giá 50%, cô thấy lỗ lắm .
Vì giá rẻ nên cũng mua thật, đến mười phút bán , 50 tệ tay nhẹ nhàng. Vừa nãy cô nhanh nhẹn tra ý nghĩa của hoa hướng dương: niềm tin, ánh sáng, kiêu hãnh, trung thành, và tình cảm thầm lặng.