Hắn  phản bác. 
 
Mà phản bác tức là nguy hiểm. 
 
Người khác   ngu ngốc cũng  nhưng   hối hận.
 
Kiếp , khi Vệ Chiêu tìm   Thập Lục,    đánh   bao nhiêu trận,  cắt lưỡi, rút gân chân, chỉ vì luôn chạy vạy và bênh vực cho Vệ Chiêu.
 
Khi đó, từ Phù Ngọc Kinh  Lương Châu, Vệ Chiêu suýt đến nơi thì  ám sát, ngay cả thống lĩnh thị vệ  cùng cũng thất lạc.
 
Khi mở mắt,  mặt  là một kẻ ăn mày.
 
Một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu, tóc tai bù xù, thấy Vệ Chiêu tỉnh liền thở phào như sống ,  đó rơi lệ,  òa  nức nở.
 
Hắn  còn lưỡi,  thể ,  thể chào hỏi, cũng chẳng thể kể khổ. 
 
Chỉ  thể luống cuống “A a a a...”
 
Công tử.
 
Hắn  hỏi: Chúng  khi nào mới về nhà?
 
Vệ Chiêu lúc   nhận  ngay, nhưng theo bản năng thấy đau xót. 
 
Chàng từng  ngóng khắp nơi vẫn   tin, cứ tưởng Thập Lục  c.h.ế.t.
 
Nhìn thiếu niên luống cuống  mặt,  vô thức trấn an, miệng nhanh hơn cả suy nghĩ: 
 
“Thập Lục?”
 
Vệ Chiêu thực  hy vọng đó   là . 
 
Các ám vệ bên cha  vốn luôn ít , nhưng Thập Lục  khác. 
 
Khi xưa,  luôn để mặc   truyện kiếm hiệp, mặc  mơ mộng về giang hồ hiệp khách.
 
Thập Lục nhỏ tuổi, ăn khỏe,  nhiều,  nhận định đen là đen, trắng là trắng. 
 
Chàng  dám nghĩ đứa trẻ đầy nghĩa khí   thành  thế .
 
Vì  mà  thành  thế .
 
...
 
Gần như  đợi tuyết ngừng,   phương hướng, chúng   lập tức lên đường. 
 
May mà Thập Lục tuy còn nhỏ, nhưng  từng  Vệ Chiêu nhắc đến quận Lý Ngư,  nơi  gần chỗ   quen.
 
Kỷ Thư Lãng thấy chúng  vội vã xuất phát liền kéo theo đám gia nhân như  góp vui.
 
Đến nơi,  mấy cỗ xe ngựa huyên náo phía ,  im lặng một lát. 
 
Trong mắt  ngoài, Vệ Chiêu  là  c.h.ế.t. 
 
Nếu mượn danh Nhị công tử quận chúa Kiều Nữ Quận,  lẽ cũng  tác dụng, nên    thêm gì.
 
Thập Lục lúc  đang ở trong sân. 
 
Theo lời Kỷ Thư Lãng dò hỏi, đây là viện của một hào  địa phương, gặp loạn thế nên nuôi vài   “lá chắn” bảo mạng. 
 
 thuộc hạ  đa phần chỉ là phường trộm gà trộm chó, chẳng  năng lực huấn luyện thực sự.
 
Thập Lục  khóa chân, trói giữa sân. Trời rét căm căm, da   tím đen.
 
Ta từng chịu rét,  nếu còn chậm,  sẽ c.h.ế.t cóng. 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-hon-vang/7.html.]
 lúc Kỷ Thư Lãng  chạy , thấy cảnh  thì kêu ầm lên.
 
Ta liếc , cởi áo hồ cừu   , đắp lên  Thập Lục.
 
Hắn vẫn  tỉnh, nhưng  cảm nhận  ấm áp  theo bản năng co    trong.
Truyện đăng  page Ô Mai Đào Muối
Vệ Chiêu vung kiếm c.h.é.m đứt xiềng chân, lặng lẽ bế  lên. 
 
Bàn tay  vẫn  lành hẳn, động tác  khiến  cau mày.
 
Chàng  sang , khẽ :
 
“Liễu Liễu, cảm ơn nàng.”
 
7
 
Khi Thập Lục tỉnh  và bình phục, đúng lúc ở quận Lý Ngư  ngớt trận tuyết lớn.
 
Từng mảnh sáng nhỏ rơi xuống mặt tuyết, lấp lánh lóng lánh.
 
Hắn  Vệ Chiêu hồi lâu, chậm rãi nén  một câu:
 
“Công tử, địa phủ sáng như thế  ?”
 
Kỷ Sơ Lãng   nhanh,  cướp lời :
 
“Bổn thiếu gia mới  cùng ngươi xuống địa phủ.”
 
Không c.h.ế.t.
 
Đều  c.h.ế.t cả.
 
Thập Lục  Vệ Chiêu khẽ gật đầu, cuối cùng  kìm  mà bật .
 
Lần cuối cùng  gặp Vệ Chiêu là khi  thấy công tử gần như  tắt  trong chiếu ngục.
 
Hắn nghĩ đủ  cách đưa thuốc ,  vô tình để lộ  phận.
 
Môi  vẫn tái nhợt, Vệ Chiêu   ăn xong cháo  dặn  nghỉ ngơi cho .
 
Ta khi    trong,  đoán chắc Vệ Chiêu  nhiều điều  , nhưng Kỷ Sơ Lãng là kẻ    sắc mặt , cứ khăng khăng theo .
 
Những ngày chờ Thập Lục tỉnh , Vệ Chiêu  trầm lặng, đến khi  mở mắt mới thở phào một .
 
Ta lấy rượu ấm  lò xuống, rót một chén, hỏi    uống .
 
Vệ Chiêu chớp mắt, mỉm :
 
“Không  nàng  cho  uống rượu ?”
 
Ta  , chỉ đưa chén rượu về phía .
 
Vệ Chiêu bước lên hai bước, cúi đầu, kề môi  tay  uống cạn.
 
Ta mở miệng an ủi Vệ Chiêu:
 
“Chúng   cứu  Thập Lục , chúng  sẽ rửa sạch nỗi oan .”
 
“Rửa sạch nỗi oan.”
 
Vệ Chiêu dường như nhấm nháp bốn chữ ,  :
 
“Liễu Liễu, tiểu đế nắm quyền,  lời gièm pha, dân oán khắp nơi, kẻ thì như hổ rình, kẻ thì cát cứ xưng vương.”