5
 
Theo kế hoạch ban đầu của , khi đưa Tiểu Bắc rời , việc đầu tiên chính là rời khỏi quận Lý Ngư.
 
Giờ thiên hạ hỗn loạn,  một vị quân chủ nào  thể thống nhất thiên hạ.
 
Hào kiệt nổi lên bốn phía,  nơi dân  còn đường sống,  nơi vẫn vàng son rực rỡ, ca múa thái bình.
 
Vệ Chiêu  liên lạc  với thuộc hạ cũ, hiện bọn họ đang chiêu binh mãi mã, tìm một chỗ  trong thời loạn.
 
Kiếp , kết thúc cục diện hỗn loạn  là chuyện của nhiều năm .
 
Khi đó, Vệ Chiêu mang tiếng , gia phá nhân vong, chịu đủ  nhục nhã.
 
Cuối cùng chiếm đất xưng vương, nhưng  kịp rửa sạch oan khuất thì   quần hùng vây công.
 
Ta   để Vệ Chiêu   con đường gian nan  nữa.
 
 dường như ông trời đều đang chống  chúng . 
 
Những năm ,  đến tháng mười một, mười hai quận Lý Ngư mới bắt đầu  tuyết,  mà năm nay, mới đầu tháng mười, đêm xuống  phủ đầy một màu trắng xóa.
 
Vừa mở cửa sổ,    lạnh đến run lẩy bẩy.
 
Ta vốn chẳng  tật gì, chỉ là đặc biệt sợ lạnh.
 
Tuyết vẫn  ngừng rơi, riêng quận Lý Ngư  trắng xóa một vùng.
 
Nghe  trong quán trọ , các châu quận khác cũng tuyết lớn như .
 
Vệ Chiêu mang bữa sáng đến cho , thấy  ủ rũ   ngoài cửa sổ, tưởng  bệnh.
 
Chàng lập tức   gọi đại phu.
 
Dù là khi nào, Vệ Chiêu dường như luôn sợ  sinh bệnh.
 
Chàng mặc  mỏng, khóe mắt   là vì  gió lạnh  ửng đỏ  vì lo lắng mà đỏ lên.
 
Ta nắm tay Vệ Chiêu:
 
“Ta  bệnh.”
 
Trong đôi mắt tràn đầy lo lắng của ,  khẽ mỉm .
 
“Ta chỉ là…  thích tuyết.”
 
Ta  ghét tuyết.
 
Quận Kiều Nữ  hiếm khi  tuyết, huyện Khổ Hải cũng .
 
Trước   từng  thích tuyết.
 
Huyện Khổ Hải  lâu  thấy tuyết,  đó  rong ruổi khắp các châu quận,  mà cũng  từng gặp  trận tuyết rơi nào.
 
Lần đầu tiên  thấy tuyết đúng nghĩa là  tháng thứ ba kể từ khi   đưa đến bên cạnh Vệ Chiêu.
 
Phù Ngọc Kinh xưa nay  gọi là chốn tiên cảnh nhân gian, khi tuyết rơi càng khiến bao văn nhân mặc khách ca ngợi  ngớt.
 
Khi đó Vệ Chiêu   chủ Phù Ngọc Kinh, ba châu mười sáu quận  thu phục  quá nửa, tuy  danh nghĩa chỉ là đại tướng quân, nhưng  chẳng khác gì quân vương.
 
Bấy giờ, khắp thiên hạ  ai là   danh tiếng của Vệ hầu.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-hon-vang/5.html.]
Còn , ngay từ đầu  đưa đến để lấy lòng ,  bao vòng xoay vận mệnh  trở thành nữ nhân duy nhất bên cạnh .
 
Ngày Phù Ngọc Kinh đại tuyết, trong cung đốt địa long, tường    xây bằng hoa tiêu, bên trong kín gió ấm áp.
Truyện đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ngoài , nha  hớn hở chạy  báo:
 
“Liễu Liễu cô nương, bên ngoài tuyết lớn lắm!”
 
“Vệ hầu , nếu cô   xem tuyết thì nhất định  mặc ấm.”
 
Chưa đợi nàng  hết,   nóng lòng chạy .
 
Khắp sân trắng xóa, cành mai đỏ thắm phủ sương trắng,  cành khô   ai hắt nước khiến chúng đóng thành những chùm băng lấp lánh.
 
Dưới gốc mai còn  một  tuyết nhỏ bé ngộ nghĩnh, cắm  đầu là một xâu kẹo hồ lô đỏ au óng ánh.
 
Ta   thấy  lập tức hỏi ai .
 
Tuyết  đất  dày,  còn dấu chân ai để .
 
Nha   , nhưng thấy  vui thì đoán:
 
“Có lẽ là cung nhân nào đó  lấy lòng chủ tử.”
 
Trong lòng  bỗng lóe lên ý nghĩ là Vệ Chiêu .
 
Trước đó,  từng vài   với  rằng   từng thấy tuyết.
 
Khi   chỉ lặng lẽ , mái tóc dài xõa che nửa gương mặt  vết sẹo dữ tợn.
 
Khoác áo mỏng, ngón tay trắng thon xoay một sợi dây đỏ, tết thành một nút đồng tâm xinh xắn.
 
Sau đó,  :
 
“Tuyết Phù Ngọc Kinh  .”
 
Rồi đặt nút đồng tâm  tay , khẽ :
 
“Ta còn  nặn  tuyết nữa, Liễu Liễu, đến lúc đó  sẽ nặn cho nàng một  tuyết.”
 
Bàn tay  khi  vẫn  hồi phục,  khi tết xong, ngón tay run lên  kiểm soát .
 
Thấy  ,  theo bản năng giấu tay   lưng, chỉ :
 
“Trời  còn sớm, nghỉ .”
 
Tuyết rơi từ giờ Tý, khi    bàn bạc với mưu sĩ xong bước tiếp theo, gió đêm nổi lên mang theo  lạnh.
 
Một   chống ô đến cửa cung, vai  lấm tấm tuyết.
 
Mãi    mới , lúc đó   nhiều đêm liền mất ngủ, thường   cửa điện  hàng nửa đêm.
 
Không    bao lâu, bỗng nghĩ  nặn một  tuyết, để khi  bước  là thấy ngay thứ khiến  vui.
 
Quả nhiên,    vui, gần như lập tức chạy đến điện của .
 
Thái y cũng ở đó,  ôm lò sưởi tay, thấy  đến liền khẽ chớp mắt :
 
“Liễu Liễu,  đây.”
 
Vì , cho đến khi ,  vẫn thích tuyết.