Vệ Chiêu sẽ  trách nó, thậm chí khi  chuốc thuốc cực mạnh, trong cơn mơ hồ vẫn nghĩ Tiểu Bắc  chạy thoát ?
 
Tiểu Bắc  thực sự cầm  năm lượng bạc  ?
 
Kinh mạch tay  của Vệ Chiêu  đứt đến mức  thể đứt hơn, trong kẽ móng còn vương vụn bánh do nắm quá chặt, định để  cho Tiêu Bắc.
 
Bàn chân trần chạm  than lửa, da thịt cháy rụi dính xuống sàn,    còn sức bước thêm một bước.
 
Chàng mơ hồ  bóng lưng Tiểu Bắc rời ,  lưng là tiếng  sắc nhọn của bà chủ:
 
“Quân tử thanh cao? Vào kỹ viện của , cho dù thần tiên tới cũng  quỳ xuống!”
 
Có  , lúc   ngang cửa  Nam Phong quán ở quận Lý Ngư, luôn  thấy tiếng kêu thảm bên trong.
 
Ta  đó   tiếng của Vệ Chiêu, vì từ nhỏ   giữ lễ nghi gia giáo, dù đau đớn cùng cực cũng hiếm khi phát  tiếng.
 
 những trò tra tấn trong Nam Phong quán,  thực hiện    hàng chục .
 
Ta  nỡ nghĩ tiếp, chỉ  đầu  Vệ Chiêu đang  nhắm mắt nghỉ ngơi, lặng lẽ đắp  chăn cho .
 
Vệ Chiêu là một quân tử từ bi lo cho thiên hạ.
 
   là một yêu phi họa quốc.
 
Yêu phi một  nữa sống , lòng  cũng  hóa  xa.
 
3
 
Đến khi Vệ Chiêu  thể   thoải mái,  thêm bảy ngày nữa trôi qua.
 
Vệ phủ   nhà trống, rơi  cảnh  nguội  tan.
 
Ta vốn tưởng  khi rời Ngọc Châu, Vệ Chiêu nhất định sẽ đến bái biệt Vệ phủ một chuyến.
 
 Vệ Chiêu  hề nhắc đến chuyện .
 
Ta hỏi , chỉ nhận  câu trả lời:
 
“Liễu Liễu,   chắc còn   theo dõi  , đợi khi thuộc hạ cũ của  tới sẽ tóm gọn tất cả một mẻ.”
 
“Trước đây  chỉ là mềm lòng, chứ    phân biệt  thiện ác.”
 
Vệ phủ   chừng chính là thiên la địa võng,   đợi Vệ Chiêu, mà là đợi thuộc hạ cũ của .
 
Dù  Vệ phủ là thế gia trăm năm, mà Vệ Chiêu từng là tiểu tướng quân tài năng bách chiến bách thắng một thời.
 
Dù   mang tội, vẫn sẽ    theo.
 
Giữ  mạng  mới là bản lĩnh mà thế gia mấy trăm năm mới dạy   ở con cháu.
 
Những ngày Vệ Chiêu dưỡng thương, cũng chẳng khác gì những ngày kiếp   tự  chịu đựng.
 
Chúng   dừng chân ở ngôi miếu hoang,  bao lâu thì Tiểu Bắc  lén lút mò tới.
 
Ta  từng gặp Tiểu Bắc, ấn tượng về  đều là  lời đồn.
 
Hôm nay gặp mới phát hiện, chẳng khác gì  tưởng tượng, quả thật giống một con khỉ gầy nhỏ.
 
Vừa trông thấy chúng ,    cảnh giác, tự thu  bên tượng thần, dè chừng  sang.
 
Bên ngoài trời  dần xám .
 
Ta cố ý bẻ đôi cái bánh bao  mua, hương thịt dễ dàng lan khắp ngôi miếu đổ nát.
 
Vệ Chiêu    giục  ăn nhanh,  vô tình ngoái đầu  Tiểu Bắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-hon-vang/3.html.]
 
Chàng đổi vị trí, mơ hồ che chắn  mặt .
 
Ta thấy ngón tay  khẽ xoa  chuôi đ.a.o.
 
“Liễu Liễu, nàng cẩn thận một chút, bọn ăn mày quanh đây đều  giỏi cướp đồ.”
 
Tiểu Bắc  bắt đầu lén nuốt nước miếng.
 
Ta khẽ gật đầu với Vệ Chiêu,  :
 
“Thật    một  , mấy năm   lạc, tên là A Bắc,  vai  một cái bớt hình con bướm,     gặp ?”
 
Ta  hề   , chỉ là kiếp  từng  Vệ Chiêu  tên tiểu lừa   cái bớt .
 
Vệ Chiêu tuy     dối, nhưng vẫn trầm ngâm một lát, bảo   sẽ giúp  tìm.
 
Chàng  , e là  đến ba khắc, “ ”  sẽ tự xuất hiện  mặt .
Truyện đăng  page Ô Mai Đào Muối
Quả nhiên, bên   vang lên một trận động tĩnh, tên nhóc liền kéo cổ áo xuống, để lộ cái bớt .
 
Hắn    nhào đến  mặt , lí nhí gọi một câu:
 
“Tỷ tỷ,  là A Bắc đây mà.”
 
Hắn  , nhưng ánh mắt thì vẫn dán chặt  chiếc bánh bao trong tay .
 
Ta thầm ,   vẻ kinh ngạc, lau nước mắt:
 
“A Bắc, đúng là  ,  tìm  khổ  bao.”
 
Ta dang tay ôm lấy  hình gầy nhỏ, lấm lem bụi đất và mùi mồ hôi chua của , giọng nghẹn ngào.
 
Vừa đủ để lộ  niềm vui sướng “mất  tìm  ”, móng tay  gần như  ấn  xương  da .
 
Cơ thể Tiểu Bắc trong vòng tay  khựng  một thoáng,  bùng lên tiếng gào  lớn hơn.
 
Tiểu tử nhà ngươi dựa  tuổi nhỏ mà lừa Vệ Chiêu của  khổ sở  chừng nào.
 
Đã thế thì xem ai giỏi hơn.
 
Là ngươi lừa   một đồng xu,   bán ngươi .
 
“Liễu Liễu?”
 
Vệ Chiêu rõ ràng    đang  gì, dù  đó  đường  từng  với , nhà  chỉ  một tỷ tỷ và phụ .
 
 Vệ Chiêu  vạch trần .
 
Ngược ,  đường tới Lý Ngư quận còn sắp xếp cho   chu đáo.
 
Người khổ nhất chắc là Tiểu Bắc.
 
Ta luôn mượn cớ “thương yêu”  như   để sai bảo   việc suốt dọc đường.
 
Cuối cùng, Tiểu Bắc  nhịn nổi,    oán trách:
 
“Tỷ tỷ,  lạc lâu như , ngày nào cũng ăn chẳng no, mặc chẳng ấm,   tìm thấy , tỷ  chẳng thương  chút nào?”
 
Ta nghĩ một lát, thấy   cũng  lý.
 
“Vậy thế  nhé, tới Lý Ngư quận tìm một chỗ ở, hai  lén  chơi một chuyến.”
 
Tiểu Bắc liếc về phía Vệ Chiêu, vẫn còn  sợ: