Thành chính Ngọc Châu chỗ nào cũng là cảnh tượng tưng bừng. 
 
Ta tuy thích nhưng tự  rằng, cộng  cả hai kiếp,  và Vệ Chiêu   còn là cặp công tử tiểu thư  mới gặp , mật ngọt như thuở ban đầu nữa.
 
Từ khu phố sầm uất  xuyên qua mấy con hẻm,  và Vệ Chiêu vòng vo một hồi  đến  căn nhà cũ của Vệ gia.
 
So với    tới, cảnh tiêu điều ngày , hôm nay Vệ phủ  khá hơn  nhiều. 
 
Gần đây tin tức Vệ gia  oan truyền  ngoài,  ít  tự nguyện đến đây quét dọn, nhặt  từng tấm bia mộ  đổ nát. 
 
Hôm nay thậm chí còn   trong phủ thắp hoa đăng để cầu phúc cho những linh hồn  khuất.
 
Lần   và Vệ Chiêu bước ,   còn lo lắng sẽ  kẻ âm thầm phục kích nữa, vì dân qua  đông đúc, mà kẻ chủ mưu lớn nhất  xuống địa phủ đền tội .
 
Vệ Chiêu cầm một ngọn đèn,  lượt giới thiệu: chỗ nào là chính sảnh, chỗ nào là thư phòng, chỗ nào là viện của  trưởng và tẩu tẩu.
 
Đi đến  một viện, bước chân Vệ Chiêu khựng .
 
Ta theo tầm mắt   sang, thật  các viện lớn nhỏ của Vệ gia  bề ngoài đều  khác biệt mấy, nhưng trong đầu  bỗng hiện lên ký ức về nơi . 
 
Không đợi Vệ Chiêu mở miệng,    :
 
“Đây là viện của .”
 
Vệ Chiêu gật đầu ôn hòa: 
 
“.”
 
Chàng như sực nhớ  điều gì, liền nhanh chân bước . 
 
Trong viện  một cây đào, tuy  già bằng cây ở chùa Vãng Sinh, nhưng e rằng cũng  trăm tuổi, cành lớn,  thô. 
 
Vệ Chiêu dừng  ở một chỗ, đưa đèn cho ,  tự   xổm xuống đào bới.
 
Ta theo phản xạ  cùng , nhưng   ngăn , đành cầm đèn soi cho .
 
Là một chiếc hộp sắt. 
 
Vệ Chiêu  quên từ bao giờ chôn nó ở đây, cũng quên trong đó từng chứa gì.
 
 trực giác bảo , nên mở  xem.
 
Bên trong là một chiếc khóa trường mệnh,  khắc ba chữ “Tiểu Triệu Liễu”.
 
Ngoài , còn vài con ve sầu bằng cỏ  ố vàng, khô quắt vì chôn quá lâu.
 
Ta rốt cuộc cũng hiểu vì     ấn tượng với viện . 
 
Lời Kỷ Thư Lãng   lâu  vẫn vang bên tai.
 
Ta là một cô nhi,   phụ mẫu là ai, cũng   họ tên thật của .
 
“Vệ Chiêu.”
 
Giọng   run,  kỹ  xen lẫn nghẹn ngào: 
 
“Chàng…    nhớ  một  chuyện của kiếp   ?”
 
Ta hiểu  rõ tính tình của Vệ Chiêu. 
 
Người như , sáng như vầng minh nguyệt, sẽ   dối. 
 
Nên chỉ cần   im lặng,  liền    đoán trúng.
 
Điều  sợ nhất kiếp  là thấy Vệ Chiêu  chịu  nỗi đau của kiếp . 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-hon-vang/16.html.]
Tốt nhất là    gì, trong sạch,  chịu một chút oan ức nào mà   đưa lên minh đường.
 
 Vệ Chiêu vẫn nhớ  , những đau đớn , sự phản bội .
 
Vệ Chiêu nhận  cảm xúc của , vô thức luống cuống: 
 
“Liễu Liễu,  chỉ nhớ  một chút thôi.”
Truyện đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Ta chỉ  kiếp  chúng  cùng  trải qua  nhiều, nhớ là chúng   bái đường thành , nên mới vô thức lựa chọn tin nàng.”
 
  chỉ  .
 
Vệ Chiêu mím môi,   .
 
Chàng cũng  nhớ ,  chính là Tiểu Triệu Liễu.
 
Ta  Vệ Chiêu nhặt về từ bầy sói. 
 
Có thể phụ mẫu   mất, cũng  thể   cố ý bỏ rơi. Dù  dẫn  dò hỏi nhiều , vẫn  tìm   nhân .
 
Khi đó, họ cùng phu nhân Vệ gia đến chùa Vãng Sinh dâng hương, giữa đường gặp . 
 
Vệ Chiêu ôm chặt   chịu buông, rõ ràng bản   cũng chỉ là một đứa bé con.
 
Mà ,  lẽ vì  lâu lắm mới gặp một  giống , liền hớn hở há miệng: “Ư a, ư a.”
 
Ta    đang  gì, Vệ Chiêu cũng  hiểu, nhưng hai chúng  đáp qua đáp   vui vẻ.
 
Cuối cùng Vệ Chiêu bế  tới  mặt phu nhân: 
 
“A nương, a nương, nàng tên là Triệu Liễu.”
 
Vì tiếng “ư a, ư a” ban đầu của   biến thành “chi a, chi a”.
 
Phu nhân Vệ gia nhận bát sữa dê nóng từ tay  hầu, một tay ôm , đút  uống.
 
Rồi bà thương xót vuốt má .
 
Bà vốn luôn   nữ nhi, nhưng  thể yếu  chịu nổi thêm  sinh nở nữa.
 
Bà  hôm nay gặp  , quả là duyên phận, hơn nữa Vệ Chiêu  quá thích , chi bằng đem  về nuôi.
 
 lúc trụ trì cũng ,   duyên với Phật pháp.
 
“Xem  đứa trẻ  và nhị công tử đời  vẫn còn mối duyên  dứt.”
 
Phu nhân Vệ gia  vui, bắt đầu suy nghĩ đặt tên cho .
 
Vệ Chiêu vẫn  tại chỗ,  ngừng gọi  là Triệu Liễu. 
 
Trụ trì  ,   nếu   duyên với Phật pháp, thì gọi là Liễu Liễu .
 
Vệ Chiêu tưởng rằng   giữ  cái tên  đặt, liền mừng rỡ gọi  mãi.
 
Ta cũng  hiểu gì, chỉ hùa theo : 
 
“Chi a, chi a.”
 
Khi     “mối duyên  dứt” là gì, cho đến một đêm nọ,   ôm  bôn ba ngàn dặm đến quận Kiều Nữ, huyện Khổ Hải.
 
Giao  cho một gia đình họ Nhậm.
 
Từ đó,  trở thành nữ nhi của huyện lệnh Khổ Hải, quận Kiều Nữ, Nhậm Liễu Liễu.
 
Kỷ Thư Lãng  nhớ nhầm. Khi ,  gọi  là “Tiểu Triệu Liễu” mà  trông thấy, sở dĩ giống hệt Vệ Chiêu, là vì  đó chính là Vệ Chiêu, Vệ Chiêu của kiếp .